Chương 37

Tống Lê nhăn mi lại, đuôi mắt đã ướt, có chút nôn khan muốn phun.

Anh lại rút ra, cánh môi khi buông tha nó phát ra âm thanh rất vang, Tống Lê ho khù khụ đến mức nước mắt đầu chảy ra.

“Thực xin lỗi.” Hứa Từ nâng mặt cô hôn: “Lần sau không ăn nó.”

Vừa rồi anh đến một nửa cũng chưa cắm vào, ngậm sâu căn bản không làm được, miệng cô lại nhỏ, có thể mυ"ŧ lâu như vậy đã rất lợi hại.

Tống Lê khóc nức nở hôn anh, Hứa Từ biết cô muốn, nâng một chân của cô lên rồi đưa dươиɠ ѵậŧ vào trong huyệt.

Trên sô pha bằng da còn chưa bắt đầu đâm vài cái đã có một mảnh vệt nước.

Hứa Từ đè cô ở mặt trên cắm mạnh mấy chục lần, cửa huyêt dính nhớp tiếng vang không dứt bên tai, cô cắn bả vai anh không cho mình kêu thành tiếng, sau đó Hứa Từ bế cô lên, lột qυầи ɭóŧ ra để cô thong thả ngồi vào đầu dươиɠ ѵậŧ.

“Anh đền tất chân cho em.” Hạ bộ bị anh xé ra một cái động, đã không thể đi nữa.

Hứa Từ cảm thấy đầṳ ѵú trước mắt quá lắc lư, lần thứ ba nó quét qua thì ngậm lấy, dùng hàm răng ma sát vài cái rồi thả ra, câu “Được” kia bị anh dùng đầu lưỡi đâm vào quầng vυ".

Kɧoáı ©ảʍ nữ trên quá mức mãnh liệt, Hứa Từ ôm cô đứng lên đâm về phía trước, cô cũng đã tiết đến mức chân mềm.

Bảo vệ ở cửa thấy văn phòng anh còn sáng đèn, lại không thấy xe anh, vì vậy đi lên gõ cửa.



“Hứa kiểm?”

Hứa Từ vừa vặn đè cô đâm ở trên cửa, dươиɠ ѵậŧ vừa cắm vào đã bị cô khẩn trương kẹp lấy.

Hứa Từ thấy ánh mắt của cô vô cùng ẩn nhẫn, tốc độ luật động đều bị thả chậm, chậm rãi rút ra lại đâm vào.

Một chân cô bị nâng lên, đứng một chân căn bản không vững, cắn mu bàn tay mới không kêu thành tiếng.

Là ai? Cô nhỏ giọng hỏi.

Người ngoài cửa lại gọi một tiếng, còn gõ cửa, âm thanh chấn động truyền đến phần lưng của cô, Hứa Từ mới chọc vào rút ra chưa được năm cái cô đã cao trào: “Hứa kiểm, cậu ở bên trong sao?”

Hứa Từ cố ý không nói lời nào, khi cắn lỗ tai cô dùng khí âm nhỏ giọng trả lời: “Em đoán.”

Tống Lê cảm thấy anh muốn làm chuyện xấu, lo lắng đề phòng mà nhìn anh, đáy mắt Hứa Từ hiện lên một ý cười lấy không ra, giây tiếp theo âm thanh chọc vào rút ra đã trở nên mạnh hơn.

Cô chảy nước nhiều, tí tách làm ướt tất chân của chính mình, còn dính vệt ướt rất nặng trên quần anh.

Tiếng nước dính nhớp vang lên bên tai, phóng đại lên vô số lần trong văn phòng yên tĩnh. Cách một bức tường, Tống Lê lại cảm thấy thẹn đến mức giống như bị Hứa Từ mạnh mẽ làm trước mặt người xa lạ.

“A…… Không cần……”

Hứa Từ lật người cô lại, Tống Lê vô lực trượt xuống, đầṳ ѵú đè ở trên cửa, đầṳ ѵú bị ma sát rất đau.



Hứa Từ cắm dươиɠ ѵậŧ vào đồng thời vớt eo cô lên, thấp giọng nói bên tai: “Không muốn bị cắm sâu như vậy thì đứng cho hẳn hoi.”

Cô gật đầu, nhưng tư thế này lại bị anh thọc ra rút vào mạnh mẽ, cánh mông bị đâm cho đỏ lên.

Cách âm còn tính là tốt, nhưng bảo vệ ngoài cửa vẫn nghe thấy tiếng vang, như là có thứ gì rơi xuống đất.

Không thấy ai trả lời, vì vậy chuẩn bị tìm chìa khóa mở cửa nhìn xem.

Cửa văn phòng bị mở ra, bảo vệ chỉ thấy Hứa Từ ngồi sau bàn làm việc.

Mắt một mí của anh hẹp dài, lúc không cười nhìn vốn là lãnh đạm, lúc này vừa ngước mắt là lạnh đến muốn gϊếŧ người.

"Hứa kiểm, cậu ở đây à." Bảo vệ lộ ra ý xin lỗi: "Tôi gọi vài tiếng cho rằng không có người, vừa nãy nghe thấy âm thanh, cho rằng có ăn trộm."

"Tôi không chú ý nghe, vừa rồi có con mèo hoang nhảy vào."

Bảo vệ chú ý thấy cửa sổ mở ra: "Hoá ra là như vậy, vậy Hứa kiểm lần sau lúc đi ra ngoài nhớ phải đóng chặt cửa sổ."

Trên mặt thanh lãnh của anh phiếm màu hồng nhạt không quá bình thường, kỹ thuật ngậm của cô không ổn, hàm răng cắn vào anh là chuyện thường có.

Nhưng Tống Lê quỳ gối giữa hai chân anh, vẫn rất nghiêm túc mà muốn ngậm anh cho tốt, phần lưỡi liếʍ thân gậy, lại đi mυ"ŧ hai túi tinh hoàn, liếʍ qυყ đầυ của anh giống như ăn kẹo que.