Chương 36

Sau khi Hứa Từ trở về nhìn thấy cô nằm nghiêng ở bên trên, giày cao gót đã rơi một chiếc, anh liền cởi chiếc còn lại ra, đặt người nằm thẳng ra nghỉ ngơi.

Nhưng chưa xem được hai trang hồ sơ, anh đã không nhịn được ngồi xổm trước mặt nhìn cô.

Ngoại trừ ở trên giường, cô hình như ngủ ở đâu cũng rất sâu, anh nhìn cô lâu như vậy cũng không tỉnh.

Tống Lê ra ngoài mặc váy mỏng, áo sơ mi màu xanh đậm, trong phòng mở điều hòa, nên cô cởϊ áσ khoác xuống.

Cô trông xinh đẹp, sau khi dưỡng cân nặng thịt quay về trên người đều vừa vặn, giống như một nụ hoa nở rộ.

Thật ra cái áo sơ mi hôm nay kết hợp với váy đuôi cá chắc là đẹp mắt hơn, Hứa Từ nghĩ nếu cô thích váy, có thể mua rất nhiều váy đuôi cá để ở phòng quần áo. Nhưng quần áo của cô phần lớn đều thiên về quần jean, tiện cho cô lái xe.

Tư thế ngủ của Tống Lê không thành thật, cổ áo sơ mi có chút loạn, váy mỏng cũng cuốn lên trên, đi tất màu da chân, độ cung của cẳng chân tuyệt đẹp.

Hứa Từ khắc chế hôn lên mặt trên một cái, nhưng sau khi hôn được một lúc lại có tâm tư muốn đánh thức cô.

Sức lực dần dần tặng thêm, liếʍ một đường từ ngón chân trắng nõn đi lên. Cô ngứa đến tê dại, vô ý thức tràn ra tiếng hừ thoải mái, như là muốn tỉnh nhưng lại không tỉnh.

Bên tai như nghe thấy có người xé nát thứ gì, hạ thân lành lạnh, Hứa Từ ngậm môi âʍ ɦộ phì nộn của cô hút vào, giống như ăn bơ trên bánh kem, không dám dùng sức hút, sợ tan trong miệng lại không nhịn được mà nuốt vào.

Anh ăn đến ngon miệng, viên thịt vốn dĩ ngủ say giống cô đã sung huyết đứng thẳng, đầu lưỡi đảo qua, cô nâng bụng nhỏ lên một chút.



Hứa Từ biết lúc này cô chắc là sắp tỉnh, sau đó không hề khách khí mà mạnh mẽ mυ"ŧ âm đế.

“A ưm…”

Chân đặt trên vai anh khép lại kẹp chặt, Hứa Từ bóp đùi tách ra, ấn ở trên sô pha thành hình chữ M.

Tống Lê mở mắt cúi đầu, nhìn anh chui vào giữa hai chân uống dâʍ ŧᏂủy̠ của cô, tóc ngắn màu đen có chút hỗn độn.

Váy mỏng đã bị cuốn lên đến vị trí eo bụng.

“Hứa Từ…”

Cô vừa gọi tên anh, Hứa Từ đã nhẹ áp người lên hôn cô, rút nơ con bướm trước ngực trên áo sơ mi của cô ra: “Ngủ bao lâu?”

Lúc cô đến là 5 giờ, bây giờ trời đã đen kịt, bên ngoài yên tĩnh không có tiếng động, người ở viện kiểm sát đã tan làm.

Tống Lê nhìn đồng hồ treo tường nói: “Bốn tiếng.”

“Vậy là đủ rồi.” Anh đẩy nội y lên, ngậm lấy đầṳ ѵú run rẩy kia: “Trong chốc lát căng lâu một chút, đừng kêu mệt.”

Đầṳ ѵú phấn nộn đứng thẳng trong miệng anh, anh dùng sức liếʍ và hút, khi nhổ ra hồng diễm diễm giống như một trái cây đã chín mê người.



Lúc Hứa Từ đi thăm viếng làm bẩn quần áo, Tống Lê chưa bao giờ ngại anh nhưng thói ở sạch của Hứa Từ nghiêm trọng đến mức không cho phép trên người mình có mùi mồ hôi.

Lúc trở về nhân tiện tắm rửa một cái, thay đổi cả quần áo, cô ngửi thấy toàn là hơi thở thanh thanh sảng sảng ngày thường của anh.

Vài ngày không gặp, Hứa Từ sợ làm đau cô, vừa cắn da thịt trước ngực cô vừa nắm tay cô ấn về phía dưới háng anh.

“Giúp giúp anh trước.” Anh phun ngụm trọc khí.

Lúc dươиɠ ѵậŧ thô nóng bật ra từ trong quần, tay với trái tim cô đều tê rần.

Tống Lê quỳ gối trên sô pha, hai tay nắm lấy côn ŧᏂịŧ của anh luật động trên dưới, biểu cảm của Hứa Từ không thay đổi nhưng cảm xúc ở đáy mắt càng ngày càng nồng liệt, tay nắm nhũ thịt của cô cũng không tự giác mà tăng thêm sức lực.

Chờ khi cô buông tay, trên hai luồng nộn nhũ tất cả đều là vệt nước của tay anh.

Tống Lê vươn lưỡi hồng: “Muốn không?”

Cô dường như là tiền trảm hậu tấu (thường dùng để chỉ những việc làm không chờ đợi cấp trên, cứ làm, cứ hành động trước, xong xuôi mọi chuyện rồi mới báo cáo, thưa gửi), đầu lưỡi dính một và chất lỏng trong suốt, đặt ở trên đầu qυყ đầυ, tay cũng phối hợp tiếp tục luật động dươиɠ ѵậŧ của anh.

Tống Lê cảm giác côn ŧᏂịŧ trong tay lại thô thêm một vòng, Hứa Từ đè đầu cô lại: “Muốn.”

Trong nháy mắt qυყ đầυ bị cái miệng nhỏ bao vây, xương của Hứa Từ đã tê rần, chịu đựng xúc động muốn đâm sưng cô, dươиɠ ѵậŧ thong thả thâm nhập từng tấc, cho đến khi đâm vào yết hầu của cô.