Chương 9

editor: *TooL*

Sau giờ học Đào Y Y gấp gáp rời phòng học, mặc kệ những tiếng ôn ào phía sau, một mạch đi ra cổng.

Ra khỏi cổng trường đột nhiên bị kéo lại, xoay người đưa cô vào trong vòng tay quen thuộc.

Là mùi thơm của thiếu niên.

Cô ngửi ngửi, chợt nhớ tới mái tóc lấm lem của mình, đưa tay đẩy ra.

Thiếu niên ôm cô chặt hơn một chút, rũ mắt xuống hỏi cô: "Sao lại bị như vậy? ”

Đào Y Y rốt cục cũng chịu ngẩng đầu nhìn Lê Tô, thấy ánh mắt quan tâm của Lê Tô không nhịn được, giọt nước mắt to thi nhau chảy xuống.

"Không có gì." Cô nức nở vài tiếng, lại cúi đầu. "Chỉ là không cẩn thận, rơi vào vũng nước."

Lê Tô đưa tay ngăn một chiếc taxi, tay dùng sức ôm cô: "Nói rơi vào vũng nước kiểu đó chỉ có quỷ mới tin. Bác tài, đi đại viện Kim Sắc. ”

Nói xong liền cùng cô ngồi vào trong xe.

Đào Y Y nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ mở miệng: "Anh định đưa em đi đâu?" ”

Lê Tô sờ sờ trong túi, lấy ra một gói giấy ăn, cẩn thận lau tóc cho cô. "Đến nhà anh."

"Nhà anh?" Đào Y Y nhất thời trợn to mắt xua tay. "Không được không được."

"Bây giờ nhìn bộ dạng của em xem, có thể trở về nhà mình sao?" Lê Tô trong nháy mắt nhìn thấu nội tâm của cô.

Nếu lúc này về nhà, người trong nhà nhìn thấy, không tránh khỏi một trận mắng mỏ cũng là lo lắng.

Đào Y Y không muốn.

"Nhà anh không có ai, đừng lo lắng. Nhân tiện tắm rửa gội đầu. Anh lấy quần áo của mẹ anh cho em thay. Em giặt sạch rồi trả lại cho anh là được. "Lê Tô thay cô suy nghĩ cực kỳ chu đáo.

Đào Y Y sửng sốt.

Cô chỉ nói, nghĩ rằng sẽ nhận được sự thương hại của anh, lại không nghĩ tới anh đã thay cô suy nghĩ chu toàn như vậy.

Đào Y Y rúc vào trong ngực anh.

Các bạn vui lòng đọc tại trang chính chủ trêи TRUYENHD để ủng hộ editor: *TOOL*



Vào nhà anh, cô mới phát hiện Lê Tô dường như sống một mình. Ngôi nhà lớn như vậy chỉ có một mình anh sống.

"Ba mẹ anh quanh năm làm việc ở bên ngoài, chỉ kỳ nghỉ mới trở về. Ông bà sống ở phía sau, rất thuận tiện để chăm sóc anh. "Lê Tô nhìn thấu nghi hoặc của cô, mang cho cô ấy chiếc khăn sạch và một chiếc váy, chỉ vào phòng tắm." Đi đi, anh đợi em.”

Đào Y Y đưa tay tiếp nhận, nhìn Lê Tô cười ngây ngô: "Lê Tô anh thật tốt. ”

Lê Tô đẩy cô: "Được rồi, mau đi thôi. Anh không thích những người nói nhiều. ”

Tâm tình Đào Y Y dần dần tốt lên, hướng Lê Tô cười chân thành: "Cám ơn.” Nói xong xoay người vào phòng tắm.

Chỉ trong nháy mắt, Lê Tô có chút sửng sốt.

Nụ cười dịu dàng của thiếu nữ đuôi lông mày nhếch lên, đôi mắt cùng khoé miệng cong cong tạo như một bứ tranh.

Lê Tô ý thức được mình thất thần, nghe tiếng nước ào ào truyền đến, tựa hồ còn xen lẫn tiếng hát nho nhỏ, không khỏi nở nụ cười.

Sau khi tắm rửa, Đào Y Y sấy khô tóc, cầm lấy quần áo Lê Tô đưa cho cô, mặc vào người.

Không thể không nói dáng người của mẹ Lê Tô hẳn là rất đẹp, nhưng rốt cuộc cô cũng chỉ là cô gái mới lớn, người cũng mảnh khảnh, chiếc váy nhung màu đỏ rượu có vẻ hơi dài một chút, lần đầu tiên cô mặc chiếc váy cổ chữ V này, xương quai xanh trắng nõn buồng xuống ngực xuống, thiết kế cổ áo phía sau ngược lại làm nổi bật cổ thiên nga thon dài của cô.

Đào Y Y trong lòng có chút kinh ngạc, cô chưa bao giờ cảm thấy thẩm mỹ của Lê Tô cũng cực kỳ tốt. Chỉ nghĩ là anh tiện tay lấy bừa một bộ quần áo.

Mái tóc khô xoã ngang ngực, cô tùy ý vén tóc ra sau tai rồi bước ra khỏi phòng tắm.

Lê Tô đang ngồi trên sô pha đọc sách, nghe thấy tiếng động, mong Đào Y Y hẳn là tốt rồi, liền ngẩng đầu nhìn qua.

Cái ngẩng đầu này lại đột nhiên rơi vào một mảnh sáng ngời.

Lê Tô thực sự thất thần khi nhìn thấy.

Thiếu nữ trước mắt tuy mới bắt đầu phát dục, nhưng lại vô cùng ngọt ngào. Hôm nay thay quần áo, tựa như hỏa diễm lay động lòng người. Cổ áo chữ V theo xương quai xanh rơi xuống trước ngực liền đột nhiên dừng lại. Đường nét cơ thể tinh xảo theo vòng eo thon thả đi xuống là đôi chân dài trắng nõn thanh tú khiến anh nhất thời mất hồn một lúc cũng không biết.

"Lê Tô, em đã giặt sạch rồi, có túi không, em phải cất quần áo." Thiếu nữ nói chuyện mang theo âm mũi mềm mại, sợi tóc kéo sau tai theo tư thế cúi đầu của cô mà trượt xuống, từng lọn tóc như rơi vào lòng Lê Tô.