Chương 3:

editor: *TooL*

Đào Y Y cảm thấy mình vô cùng vô lý.

Có nằm mơ cô cũng không dám thừa nhận, đến bây giờ cô vẫn không dám quay đầu lại, vì sợ ánh mắt của người ngồi phía sau.

Đào Y Y chột dạ đếm chim sẻ bay qua ngoài cửa sổ, cảm thấy buổi sáng hôm nay trôi qua đặc biệt lâu.

Thật vất vả đến giữa trưa, cô liền vội vàng rời khỏi phòng, trong lòng khó chịu đến mức ngay cả đυ.ng người cũng không dám quay đầu lại.

Sau bữa trưa, Đào Y Y ngâm nga một bài hát nhỏ và quay trở lại lớp học. Đầu tiên cô liếc mắt một cái, phát hiện Lê Tô không có ở đây, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới yên lòng. Vừa chuẩn bị trở lại chỗ ngồi, không ngờ lại bị chặn lại ở cửa lớp học.

Đào Y Y nhìn cánh tay đang cản đường, là một cô gái tướng mạo thanh tú đâm, buộc tóc đuôi ngựa.

‘Chúng ta có biết nhau không?’ Đào Y Y cảm thấy khó hiểu.

"Xin chào, bạn... Có chuyện gì vậy?" Vì lịch sự, Đào Y Y bày tỏ sự khách khí của mình.

Cô gái ngược lại trực tiếp bỏ qua vấn đề của cô, nhìn cô từ trên cao: "Đào Y Y đúng không. Này, tôi là Lâm Thi lớp bên cạnh. Nghe nói hôm qua chính là cô, người đã quấn lấy Lê Tô? Cô tự nhìn lại mình chút đi. Tôi khuyên cô a, tốt nhất, cách Lê Tô xa một chút. ”

Đào Y Y nghe xong có chút tức giận.

Bạn học này, ngươi tìm ta tức giận sợ là tìm nhầm người đi.

Tuy rằng ta Đào Y Y tính tình tốt, nhưng cũng không phải là con cừu nhỏ mặc cho người ta gϊếŧ a.

"Thứ nhất, tôi có quấn lấy Lê Tô, là chuyện của tôi và Lê Tô, không đến lượt người ngoài nhúng tay vào. Thứ hai, bạn phải thích Lê Tô, thì tự mình theo đuổi, ở nơi này ra oai với người thích hắn cũng không có bất kỳ ích lợi gì. Thứ ba, thành thật mà nói, tôi cũng không cảm thấy Lê Tô sẽ thích loại hàng hóa như bạn. Chị em, xin tự trọng. "Đào Y Y phản kích không chút khách khí.

Nói xong liền đi vào phòng học bỏ lại Lâm Thi đang tức điên.

Nhìn vào những gì đang xảy ra ngày hôm nay.

Đào Y Y cảm thấy đầu to ra.

Theo đuổi vạn dặm tình trường vừa mới đi bước đầu tiên, đã bị Mộng xuân nhảy ra ngăn cản, quả thực so với cốt truyện Mary Sue còn cẩu huyết hơn.

* Thuật ngữ "Mary Sue" châm biếm các nhân vật phi thực tế

Nhưng phải nói rằng, nam sinh này thật đúng là làm người ta thích.

Nửa đường còn nhảy ra một hộ hoa sứ giả, a không, hộ cỏ sứ giả.

* hộ hoa sứ giả: xuất phát từ sự tích cùng tên về vị thần trông coi các loài hoa.

Đào Y Y nằm sấp trên bàn bất lực nhìn trời.

Tín ngưỡng của cuộc đời cô ấy là chiến đấu nếu bạn không thể bị đánh bại, và bỏ chạy nếu bạn không thể.

Nếu con đường phía trước gặp nhiều khó khăn, theo đuổi thì theo đuổi, theo đuổi được chúng ta liền đổi người theo đuổi!

Đào Y Y hạ quyết tâm cảm thấy mình tựa như tân sinh.

Các bạn vui lòng đọc tại trang chính chủ trên TRUYENHD để ủng hộ editor: *TOOL*

Quả nhiên người ta vẫn phải làm tốt công tác tư tưởng tâm lý cho mình, mới có thể dễ dàng thành công.

Ngày thứ hai đi học dường như vô cùng khó khăn, Đào Y Y thở dài bên ngoài cửa sổ.

Cô không biết làm thế nào để chịu đựng được chặng đường học tập này.

Cũng may chiều nay nhà trường bố trí tổng vệ sinh nên cô mới có cơ hội thở phào.

Đào Y Y cảm thấy, dù có yêu cầu cô ấy cái gì cũng được, duy nhất chính là khôngphải học.

Giờ phút này Đào Y Y đang thản nhiên xụi lơ trên bàn, lơ đãng nghe người trên bục giảng thông báo sắp xếp dọn dẹp.

Khi nghe tên của mình, cô nhanh chóng dựng tai lên.

"Thư viện, người phụ trách: Đào Y Y, Lê Tô."

Cái gì, cái gì? Sao lại là hai người bọn họ?

Đào Y Y trợn to hai mắt.

Thực sự sợ những gì sắp xảy ra.

Nhà vệ sinh, hành lang, sân trường, lớp học có được thừa người không?

Đào Y Y cảm thấy tâm mình như tro tàn.

Xem ra việc xây dựng tâm lý này... Quả nhiên làm vẫn không đủ a.

Không ngờ thư viện lớn như vậy lại thật sự chỉ an bài hai người.

Đào Y Y cầm nửa thùng nước và giẻ lau đi vào hít một hơi khí lạnh.

Cô không cao, lau giá sách tầng dưới miễn cưỡng vẫn được, giá sách trên thì vô cùng vất vả.

Đầu mùa hè hơi nóng, Tao Yiyi sau khi dọn dẹp một lúc đã đổ mồ hôi, thuận tay cởϊ áσ khoác, đặt ở một bên sô pha.

Hôm nay, cô ấy mặc một chiếc váy ngắn màu đen hở vai, có dây buộc ở vai, nếu ở trong lớp, cô chắc chắn sẽ không dám cởϊ áσ khoác ngoài.

Mái tóc hơi dài buông xuống, loà xoà trước ngực, Đào Y Y cảm thấy vướng víu, cầm gân da tiện tay kéo tóc, lấy dây chun buộc lọn tóc rồi buông thõng ra sau đầu, trông cũng gọn gàng.

Đào Y Y nhìn xung quanh, tìm một cái ghế giẫm lên, quả nhiên thoải mái hơn nhiều.

Lê Tô bước vào khi Đào Y Y đang đưa tay lau giá sách ở trên.

Cô gái đứng trên chiếc ghế dài có đôi chân thon thả và mái tóc buông xõa.

Dưới mái tóc đen lộ ra cái cổ thiên nga mảnh mai.

Dây đeo màu đen thả vai trắng ngần, đi xuống là nếp gấp của quần áo kéo dài theo dọc theo xương bướm phía sau.

Đến giá sách cao hơn một chút, cô gái vươn tay lên trên, váy cũng từ từ đi lên, mép qυầи ɭóŧ dâu tâymàu hồng nhạt liền lộ ra một đoạn, mấy tia xuân sắc kiều diễm của thiếu nữ bị thu hết đáy mắt.

Lê Tô nhìn qua khe hở không phát ra tiếng động, chỉ yên lặng quan sát, tựa như đang thưởng thức một bức tranh sơn dầu đẹp mắt.

Lê Tô đối với tên của những người khác không quá nhạy cảm, nhưng mặt ngược lại nhận ra rất nhanh.

Cô gái này đã thầm quan sát anh ngay từ ngày đầu tiên, cũng đã nhiều lần bị anh bắt gặp đang nhìn lén, nhưng không sợ bị anh phát hiện, cô trừng lớn hai mắt giả vờ như trống rỗng.

Lê Tô trong lòng cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không khó chịu, sau khi bị nhìn chằm chằm thêm vài lần, liền để cô tuỳ ý.

Anh thấy cô thật thú vị.

Buổi tối tan học bị cô gọi lại, lúc nhảy xuống, trong mắt giống như có ánh sáng, anh cảm thấy rất kỳ diệu, đùa giỡn một chút, xem rốt cuộc cô muốn nói gì với mình.

Nhìn bộ dáng nghiêm túc và tràn đầy tự tin của cô, anh liền dùng lời lẽ đoán trước, nhìn cô luống cuống tay chân trước mặt anh, hai gò má đỏ bừng.

Không biết co học được những lời tỏ tình đó từ đâu mà muốn dùng trên người anh, còn chưa nói ra lời đã bỉ anh thô tục từ chối, bị anh đoán được tâm tư, cô rõ ràng vô cùng hoảng hốt, lại còn giả vờ bình tĩnh, muốn giả heo ăn hổ.

Lê Tô cảm thấy nếu không ngắt lời cô, cô ấy có thể sẽ kể một câu chuyện kéo dài năm nghìn năm.

Chỉ là rõ ràng mới cách một ngày, cô đã hoàn toàn khác với ngày hôm trước, tựa như cố tình tránh mặt anh. Lê Tô nghĩ có lẽ là hành động của mình hôm qua khiến cô cảm thấy tức giận, như vậy trốn tránh anh cũng là hợp lý.

Nhưng không ngờ buổi trưa ăn cơm xong trở về phòng học, thấy cô ở cửa so đo với các cô gái khác, lời nói sắc bén lanh lợi hoàn toàn không giống như ngày hôm qua ở trước mặt anh.

Và chủ đề của các cô còn về anh.

Anh nhìn bộ dáng mạnh mẽ đáp trả của cô, thật sự đã đè bẹp đối phương.

Cô gái tên Lâm Thi, Lê Tô có quen biết. Đó là bạn thời thơ ấu của anh trong khu nhà tập thể. Sau khi lớn lên, anh đã tự giác cách xa, nhưng Lâm Thi lại luôn thích đuổi theo anh.

Lê Tô thông minh, biết cô gái này đối với mình có chút tình ý. Mặc dù âm thầm cự tuyệt nhiều lần, nhưng vẫn không thể xua tan được sự nhiệt tình của Lâm Thi.

Chú và dì trong đại viện từ nhỏ đã che chở Lâm Thi, làm cho tính tình trẻ con càng thêm ngỗ ngược. Hôm nay Đào Y Y ở nơi này chịu ủy khuất, sợ rằng sẽ có rắc rối về sau.

Lê Tô nhìn Đào Y Y trước mắt.

Giờ phút này cô đang cố với lên kệ sách phía trên, tựa hồ cánh tay giơ lên quá mỏi, liền ngồi xuống ghé, đổi tay lau kệ sách tầng dưới.

Khóe miệng Lê Tô hiện lên một nụ cười.

Anh đi về phía cô.

Anh bắt gặp sự bối rối và hoảng sợ của cô gái.

Tuy rằng anh không rõ trong đầu Đào Y Y rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng anh có thể xác định được, giờ phút này thiếu nữ trước mặt, hai má đã ửng hồng.