Editor: Tây An
Đời thỏ của A Thiền dài dằng dặc, gặp rắc rối vô số, bồi tội cũng bằng bồi biển. Nhưng đại thần giống Lăng Tiêu quân thế này, Thỏ Tiên nho nhỏ như nàng đừng nói bồi tội, cười làm lành cũng không có cửa.
Nên là hiếu kì hại chết thỏ, nếu như bỏ qua nguyên nhân gây ra việc này là A Thiền gây họa, nàng kỳ thật rất hưng phấn.
Đây chính là Lăng Tiêu quân, nghe nói là Lăng Tiêu quân nắm giữ thay đổi bốn mùa…
“Tôi có thể đi núi Tử Vu trước một chuyến không?” lúc bị tiên lại áp hạ phàm, A Thiền hỏi.
“Đi làm cái gì?” Tiên lại liếc nàng.
A Thiền đỏ mặt: “Tôi cảm thấy hai tay trống trơn không tốt, núi Tử Vụ có củ cải tôi trồng, đều ngọt lắm…”
“Lăng Tiêu quân không ăn củ cải.” Tiên lại lạnh lùng nói.
Thời gian trong đêm, thiên địa bao phủ trong làn áo bạc, mọi âm thanh yên tĩnh, cưỡi mây rồi hạ xuống ở một lâm viên vùng ngoại ô kinh thành, A Thiền nhìn lại, chỉ thấy ánh trăng chiếu đến tuyết trắng, trước mắt là một ban công tạo thức tinh xảo.
“Đi thôi.” Tiên lại nói với A Thiền.
A Thiền nhìn qua mấy ánh đèn tinh điểm trên ban công, do dự nhìn về phía tiên lại.
Tiên lại vẻ mặt có chút kính sợ, nói: “Lăng Tiêu quân ở chỗ này.”
A Thiền đáp, lấy dũng khí, triệu hoán vân khí nhảy một cái lên lầu đài đó.
Tiếng gió gào thét ở bên tai, mắt thấy ánh đèn óng ánh trên đài lầu dần gần, A Thiền đột nhiên cảm thấy một trận cương phong chạm mặt, thân thể như bị bóc ra như biến nhẹ đi.
Một cái chớp mắt tiếp theo, nàng sửng sốt.
A Thiền biến trở về bản tướng thỏ, treo bốn cái chi, hai lỗ tai bị người ta nắm mãi trong tay.
Thiếu niên vươn người đứng trước mặt, cúi đầu nhìn nàng, khuôn mặt chiếu đến ánh trăng lạnh lẽo, trong sáng như ngọc.
TruyenHDBốn mắt nhìn nhau, A Thiền nhìn qua người trước mắt, người kia cũng nhìn nàng, trong đôi mắt xinh đẹp dâng lên kinh ngạc, hoặc là… Hưng phấn?
“Quận vương! Bên cửa sổ lạnh lắm, mau vào ạ!” Một giọng lanh lảnh truyền đến từ trong phòng.
Quảng Lăng quận vương, không, Lăng Tiêu quân quay đầu nhìn bên kia một cái, lớn tiếng nói: “Ờ, ta đến đây… A!”
A Thiền thừa dịp y thất thần, vội vàng quằn quại ẩn nấp xuống, nhanh như chớp trốn vào dưới giường thấp bên cạnh.
Một tràng tiếng bước chân vội vã mà đến: “Làm sao vậy ạ?”
“Con thỏ.” Giọng Lăng Tiêu quân nom cao hứng, “Bên ta mới ngắm trăng trước cửa sổ, đột nhiên một trận gió thổi đến, ta đưa tay chặn lại liền bắt được một con thỏ!”
“Con thỏ?” giọng kia nghi hoặc, “Ở đâu ạ?”
“Trốn xuống dưới giường!”
Một tràng tiếng xột xoạt ép tới, A Thiền co lại thành một cục trốn vào góc.
“Không có thỏ ạ.”
“Nhưng…”
“Ôi chao quận vương tiểu thần tiên tiểu tổ tông của tôi! Ngài muốn nuôi thỏ tiểu nhân biết, nhưng cũng không thể đứng ở cửa sổ hóng gió đâu! Tôi xem thử… Chao, trán nóng lên rồi! Chuyện này nếu mà truyền đến tai vương công thì nội thị như tiểu nhân giờ còn có mạng không? Mau cùng tiểu nhân trở về phòng đi ạ, xin ngài…”
Giọng văn dài dòng kia đi xa theo bước chân, A Thiền đợi đến khi quanh mình yên tĩnh, mới chui ra ngoài từ dưới giường thấp.
Lăng Tiêu quân… Nàng sững sờ, có phần không biết làm sao. Thiếu niên kia dù ngôn ngữ thần thái, đều bộ dáng thiếu niên phàm nhân, y thật sự là Thần Quân ư?
A Thiền vừa nghĩ vừa quẫy tro bụi trên da lông, mặc niệm khẩu quyết định trở thành hình người.
Nhưng niệm mấy lần, nàng vẫn là hình thú.
Hả? A Thiền hoảng hốt một trận, đọc tiếp…
“Vô dụng thôi, tiểu tiên ơi.” Một giọng lười biếng truyền đến, ” quanh thân pháp Lăng Tiêu quân chính là pháp thuật Thiên Đình, yêu tiên tạp vụ một khi tiếp cận, pháp thuật bị phong bế hết.”
A Thiền giật mình quay đầu, thấy dưới màn trướng có một con chó nhỏ đang nằm, tai dài lông vàng, mắt như chuông đồng.
“Anh là ai? “A Thiền lui lại hai bước theo bản năng, chân trước phòng ngự che ở trước người.
Chó con lại không đáp lời, ngẩng đầu hít hà trong không khí: “Ừm, mùi Dao Trì, còn cả lão tẩu Nguyệt lão kia… cô đến từ Cung Nguyệt lão à?”
Lỗ tai A Thiền đứng thẳng, trừng hai con mắt đỏ lên, lắp bắp, “Anh…anh rốt cuộc là ai?”
“Ta à?” Chó con duỗi người một cái, lông vàng run lẩy bẩy, hắng giọng thần khí nói, “Ta chính là thủ hộ dưới trướng Lăng Tiêu quân, Thần thú Đôn Di!”
A Thiền: “… “
Ánh trăng xuyên qua song cửa sổ, bên trong phòng ấm áp mà yên tĩnh.
Trên giường, thiếu niên đương ngủ say, hơi thở nông cạn chập trùng dưới chăn gấm.
A Thiền trượt theo mép giường, cẩn thận lôi cổ tay y ra. Nàng niệm khẩu quyết cởi chỉ đỏ, thử một lần rồi lại một lần, nhưng không có chút hiệu quả nào.
“Vô dụng, ” chó con Đôn Di tự xưng là Thần thú ở một bên lo lắng nói, “Pháp chướng chính là Vương Mẫu tự mình hạ, cô không thấy ngay cả Thần thú ta đây cũng thành bộ dáng này à?”
“Sao phải bày cách chướng? Thần Quân làm sao à?”
“Lăng Tiêu quân có bệnh.” hai túm lông trên mắt Đôn Di rủ xuống, xem ra rất ưu thương.
“Bệnh á?” A Thiền không hiểu.
Đôn Di thở dài: “Nói rất dài dòng, cô có biết trụ trời không?”
A Thiền gật đầu: “Biết.” Trụ trời ở Côn Luân, chính là thần vật kình thiên.
Đôn Di nói: “Năm ngoái trụ trời toác ra vết rách, trời đất nghiêng ngả, gió Huyền Minh* ở phương bắc tràn vào. Lăng Tiêu quân phụng mệnh tiến đến tu bổ, hao hết thần lực, lại bị cực hàn ăn mòn, trở lại Thiên Đình rồi liền ngủ say bất tỉnh.”
*[玄冥; Huyền Minh]; thời Hán dùng để chỉ âm phủ, thời Đường xưng là phương Bắc, cũng chỉ mùa đông.
“Ngủ say bất tỉnh?” A Thiền kinh ngạc nhìn về phía bóng dáng nằm trên giường: “Vậy …”
“Thần Quân cũng có linh phách, Lăng Tiêu quân vì tránh hàn độc, linh phách xuất thể, nên hạ xuống thế gian.”
A Thiền mở to hai mắt, một hồi lâu, nói: “Lăng Tiêu quân thế này, Thiên Đình nhiều thần tiên như vậy đều mặc kệ à? Ngọc Đế Vương Mẫu Thái Thượng Lão Quân, đều là thượng thần pháp lực vô biên!”
Đôn Di cười khổ: “Thần Quân cũng là thượng thần, hàn độc có thể ăn mòn Thần Quân, chính là ác lực lúc thiên địa hỗn độn lưu lại, cho dù Ngọc Đế Vương Mẫu cũng giúp không được, chỉ có tự Thần Quân xua tan.”
A Thiền lại nhìn phía đất tuyết, nói khẽ: “Thế Lăng Tiêu quân… Ừm, tôi nói là Quảng Lăng quận vương, ngài biết mình là ai không?”
Đôn Di lắc đầu: “Ngài không biết mình là ai, cũng không có thần lực.”
A Thiền cúi đầu không nói.
Đôn Di nhìn nàng một cái, “Hay, ta dẫn cô đi bái kiến Vương Mẫu?”
Bái kiến Vương Mẫu, chuyện tiên lại và Minh phủ cực lực che giấu sẽ bại lộ.
A Thiền cụp lỗ tai, nhỏ giọng nói, “Không cần đâu.”