Chương 37

Đông Tận, Năm Biến Động

Mùa đông trôi đi nhẹ nhàng như bản thân nó chưa hề đến, vụ mùa đầu năm Tô An đã bắt đầu rụt rịt trồng. Nàng ngồi ở án thư, lên kế hoạch sắp xếp cho chuyến hàng mùa xuân. Nghe đâu phong phanh bên nhà Phong thúc đã có tiểu hài, sau mùa xuân này sẽ sinh. Tô An đã tỉ mỉ chuẩn bị một vòng thạch anh cầu phúc cho tiểu hài.

– Nàng đã xem xét bên tiền trang của Huệ Nhi chưa? – Tô An ngưng viết lại, hỏi.

Nam Cung Uyển đang chăm chú tính toán liền ngước mặt lên, trả lời:

– Thϊếp đã xem rồi, thϊếp đã giảm lại một số tiền lời, tiền lời khá cao điều này sẽ gây ảnh hưởng đến người muốn đem đồ đi vay mượn, hoặc vay tiền, gửi tiền thành ngân phiếu. Thϊếp vẫn nghĩ nên là một tiền trang của dân chúng thì hơn, ai cũng có thể vào.

– Ta cũng thấy nó cao, cám ơn nàng, Uyển Nhi.

Nói rồi Tô An lại tiếp tục với sổ sách của mình, việc trồng trọt không dễ như nàng nghĩ vì nàng hoàn toàn không biết chút gì về trồng trọt. Mà nhà nàng cũng không có ai rảnh rỗi đảm đang chuyện này, Tô An bèn mướn người làm nông về cho họ làm chủ quản, dạy bảo những người làm vườn.

Nàng mua lại một ngàn mẫu đất ở Gia Lý thôn, nơi sát dòng sông lớn của Nam Quốc, Hoàng Hà. Dòng chảy của Hoàng Hà quá lớn, nó cũng được xem là biên giới của Nam quốc – Cảnh quốc, phù sa màu mỡ nhưng đồng nghĩa với việc vỡ đê là mất trắng. Tô An vẫn ngày đêm nghĩ xem biện pháp để ngăn chặn thảm họa do bão lũ này.

Ngay lúc nàng chau mày suy nghĩ thì Tuyết Y đẩy cửa vào, nàng ấy mặc y phục trắng thuần tựa tuyết, trên váy thêu những đốm trắng nhỏ tựa tuyết sa những ngày cuối cùng mùa đông. Đẹp và thuần khiết, đó là những gì Tô An thấy lúc này, nàng ấy nói:

– Phu quân, ngưng tay một lúc uống canh thϊếp nấu nhé.

Nàng lấy từ trên mâm nhỏ của mình xuống hai bát canh hầm, dù nàng vẫn ghét Nam Cung Uyển nhưng Tô Huệ tỷ nhất mực khuyên nàng không nên đối đãi với Nam Cung Uyển quá tệ bạc, dù sau nàng ấy cũng là tam phu nhân của Tô gia, nếu không thể yêu thương thì phải đối đãi như khách. Vậy nên canh hầm này Nam Cung Uyển cũng có một phần.

Vì là sắp đến tết cho nên nhu cầu mua sắm của các nữ nhân trong thành tăng lên đáng kể, Tuyết Y phải cố gắng hoàn thành cho xong công việc mới rỗi ra một chút thời gian, đi thăm Tiểu An Trúc xong liền nấu bát canh cho tướng công của mình. Nàng biết so với nàng, Tô An còn mệt hơn gấp bội.

– Cảm ơn nàng- Tô An nâng bát canh lên ngang miệng, chưa kịp uống liền nghe tiếng gia nhân hôn hoán.

– Không hay rồi, lão gia, trước cửa có người bảo cửa hiệu phấn son của ta có vấn đề!

Đúng là một mảnh hiên náo, Tô An lấy áo choàng của mình choàng vào người, nhanh chóng cùng Tuyết Y và Nam Cung Uyển ra ngoài cổng. Tô An buôn bán phấn son bấy lâu nay chưa hề mang đồ không tốt về cho khách hàng, Tô An có quy tắc buôn bán của mình và nàng cũng rất tin nhân cách của Phong thúc.

Vì thế nàng thấy bản thân chẳng có việc gì phải sợ vấn đề này, khi nàng ra tới cổng thì thấy dân chúng đang đứng xung quanh một người phụ nữ trạc ba mươi, tay ẵm một tiểu hài. Có người tỏ ra tán đồng dỗ dành lấy lại công đạo cho người kia. Người phụ nữ được dịp khóc to hơn, giòn giã hơn, nói rằng:

– Không ngờ dùng đồ Tô gia liền ra nông nỗi này, các người xem.

Nói rồi nàng ta đưa đứa trẻ lên, người đứa trẻ đầy bọng nước và bốc mùi hôi thối của xác chết. Triệu chứng này Tô An rất quen thuộc vì chính nàng cũng từng là người bệnh, năm ấy khi phát bệnh bọng nước này Tô An đã phải chữa trị rất nhiều mà không khỏi, người nào chỉ uống loại lá nào Tô Huệ cũng thử cho nàng uống. Cuối cùng thuốc rủi may thầy, Tô An thành công ở đơn thuốc của Hoành Thanh thần y, người sống ẩn dật trên núi.

– Nàng có thể cho ta biết đã sử dụng gì không? – Nam Cung Uyển cũng có nghi hoặc trong lòng, nàng biết đây không phải bệnh dị ứng.

Người phụ nữ đó tức giận bước thật nhanh về phía ba người các nàng, gằn giọng, nói:

– Còn không phải hôm đó mua phấn thơm cho tiểu hài tử của ta, đến ra nông nỗi như vậy!!

– Phấn thơm vốn làm từ phấn các loại hoa, nếu dị ứng cũng không phải triệu chứng này, thẩm có phải nhớ nhầm không? – Nam Cung Uyển lại dò hỏi.

Người phụ nữ đó càng điên tiết hơn, mụ khóc lớn:

– Các người coi này, còn không có trách nhiệm… Khổ thân Tiểu Thố nhà ta bị các người hại!

Tiếng xì xầm vang lên ngày một nhiều, phần lớn người trong thành không ai nghĩ xấu về Tô gia bởi vì trước đây Tô gia rất tốt với dân chúng, mới đây còn phát áo cứu người qua đông rét. Nhưng cũng phải nghĩ lại, bởi vì chẳng ai muốn kết cục ghê gớm này sẽ bị vào người mình.

Tô An đằng hắng giọng, cổ họng có vẻ thanh hơn, mọi người nghe tiếng đằng hắng liền im lặng nghe Tô An nói:

– Phấn thơm của Tô gia tuyệt nhiên không có vấn đề gì, nếu ta nói không cũng chẳng có ai tin. Ta có thể hỏi thẩm thẩm này một câu, "Ngươi có yêu hài tử của mình không?"

– Đương nhiên là có! Nếu không ta đến đây tìm ngươi làm gì?!

– Ta có thể cho thẩm nhớ lại hài tử của ngươi bị bệnh trước hay sau khi dùng phấn.

Người phụ nữ giận tím mặt: – Đương nhiên là sau đó, ta vừa dùng cho hài tử mấy ngày liền phát bệnh, ngươi xem! – Nói đoạn còn đưa con của mình lại gần Tô An.

– Thẩm tên gì? – Tô An hỏi.

– Liên Thái!

Tô An cho Nam Cung Uyển vào tra danh sách người mua, phát hiện Liên Thái chỉ mới mua phấn thơm vào cuối tháng trước, tức là vừa hai mươi ngày. Nam Cung Uyển mang theo sổ sách ra, nói khẽ vào tai Tô An những gì mình tìm được.

– Nếu ngươi tiếp tục nói dối, muốn chứng minh phấn thơm của ta là nguyên nhân khiến con ngươi bị dị ứng, ta sẽ bồi thường. Ta không hề thiếu tiền bạc, nhưng ngươi nói dối con của ngươi không đến một năm liền mất mạng, có đáng hay không ngươi tự suy xét đi. Ngươi tới Tô gia mua phấn thơm khoảng hai mươi ngày, nói vừa dùng liền phát bệnh tại sao đợi hai mươi ngày mới tới đây?

Người phụ nữ im lặng không nói, đám đông bắt đầu xì xào bàn tán, tiếng bàn tán ngày một to hơn. Tô An lại nói:

– Ngày ta còn nhỏ cũng bị căn bệnh này rồi, da bị phồng rộp cả người. Nếu ngươi không chữa sẽ chết rất nhanh! Vốn không phải dị ứng.

Rốt cuộc người phụ nữ ấy cũng mở miệng ra, ấp úng, lí nhí trong miệng:

– Ta có thể chữa cho con ta bằng cách nào?

– Ta biết có một người chữa bệnh này vì ta đã từng chữa trị khắp nơi, tất cả những thứ gì có thể ta đều thử. Nhưng ngươi nói con ngươi bị dị ứng, vậy thì đến y quán mà chữa trị.

Nàng ta quỳ sụp xuống, bồng theo đứa con nhỏ đang ngủ liệm trong vòng tay mẹ, khóc đến lê hoa đái vũ.

– Tô An, Tô lão gia xin giúp cho hài tử của ta… Con ta vốn không phải bị dị ứng, ta cùng đường rồi, phụ mẫu của phu quân ta đều đổ cho ta tội chăm nội tử của họ không tốt, để bị bệnh này. Ta chỉ có thể dối họ là do dùng phấn Tô gia, họ liền kêu ta đến gặp người để nói rõ ngọn ngành. Nếu ta nói là do ta chăm bẵm không kĩ thì họ sẽ gϊếŧ chết ta mất!!

Nói rồi còn khóc rống lên, những người lắng nghe nãy giờ òa lên hiểu ra mọi chuyện. Tô An lắc đầu mệt mỏi, bảo:

– Ta không trách thẩm, nhưng nên nhớ, chuyện gì không có thì không nên nói. Sát biên giới Cảnh quốc, phía đông có một lão tên là Hoành Thanh thần y, là người từng chữa cho ta. Đến đó càng sớm thì cơ hội chữa được càng cao.

– Tạ ơn lão gia, tạ ơn lão gia.

Lúc này phu quân của nàng ta cũng xuất đầu lộ diện, cùng nàng ta bồng con về nhà chuẩn bị lên đường chữa bệnh.