Chương 36

Tô Gia Tiểu Chủ.

Rộn ràng, tất bật, Tô gia người ra kẻ vào không đếm xuể, lễ vật chúc mừng chất đầy cả sân nhà. Tô An bế Tiểu Trúc ở trên tay, ru à ơi nhìn đôi mắt nhắm nghiền kia, yêu thương hết đỗi. Tô An nhìn Huân Nhi ngủ thϊếp đi lại càng thấy thương nàng hơn, khẽ hôn vào mái tóc ẩm mồ hôi của nàng, âu yếm nói:

– Cám ơn nàng, Huân Nhi.

Nam Cung Uyển tay chân vốn lóng ngóng, nàng cứ ở bên nhìn, muốn bế mà lại không dám đưa tay bế. Tô Huệ lại khác, nàng rất dạn tay, Tô An truyền hài nhi qua tay nàng nàng liền ôm trong lòng, như một người mẹ hiền ầu ơ hát ru. Có lẽ, tận sâu trong mỗi nữ nhân đều là thiên phú làm mẹ, ai trong các nàng đều thích trẻ con.

Bên giường, Tuyết Y vẫn không ngơi tay lau tay lau chân cho Huân Nhi, nàng cười, bảo:

– Tô gia chúng ta cũng có trẻ con, nghĩ đến con biết cười biết đùa là thấy vui rồi.

– Đúng vậy, thϊếp nghĩ mình nên thiết đãi thật lớn lần này. –Tô Huệ nói, chủ mẫu đã lên tiếng thì tiệc này chắc chắn được tiến hành.

Bữa tiệc chúc mừng này tất cả đều do Nam Cung Uyển đứng ra bài trí, tiệc ba ngày, đầy tháng, đầy 100 ngày đều linh đình. Trong một trăm ngày Tô An phát cơm cầu phúc cho Tiểu Trúc, thành bốn gian nhỏ phát cơm cháo miễn phí tại bốn cửa thành phía Đông, Tây, Nam, Bắc.

Vì cơm cháo miễn phí nên người đứng xếp hàng rất đông, hầu hết là những người ở ngoại thành vào bên trong thành lấy đồ ăn. Mùa đông cây cối thường khó trồng, cho nên giá theo hằng năm sẽ tăng lên, tiết kiệm được một chút thì họ đều tiết kiệm.

Tô Huệ còn chuẩn bị áo ấm phát cho các trẻ em hành khất, mùa đông đến giá rét hơn, nàng mặc chiếc áo choàng lông ngỗng màu trắng nõn đứng phát những chiếc áo. Tô An và Huân Nhi có dịp bế con đi ngang qua thấy vậy bèn ngừng kiệu lại nói chuyện dăm ba câu, Tô Huệ mỉm cười thật tươi, trách yêu:

– Trời lạnh thế này muội bồng con ra ngoài khéo lại nhiễm thương hàn.

– Muội muốn đem con lên Linh Sơn tự cầu phúc, Tiểu Trúc dạo này hay bệnh vặt.

Tô Huệ phát áo không ngơi tay, áo này vốn đặt Hoa thôn làm để chuyển qua Phú lang sa, làm dư ra khoảng ngàn cái để nàng phát cho trẻ em nghèo. Những chiếc áo tuy không đắt tiền nhưng rất tinh xảo, người trong thành đã từng nói, mua vải và quần áo nhất định phải đến Tô gia một lần. Không hề nói ngoa, những thứ mà dân chúng mua được từ Tô gia đều đáng đồng tiền bát gạo.

– Vậy muội và tướng công đi sớm về sớm, kẻo tối đến sương phủ xuống khó mà xuống núi.

Tô An cau mày, bảo:

– Nàng coi tay nàng lạnh cóng thế kia, nàng cũng mau mau về nhé.

– Vâng, thϊếp biết rồi.

Tiểu Trúc khóc ré lên, bàn tay nhỏ quơ quào trong không khí. Huân Nhi mỉm cười truyền con qua cho Tô An bế, quả thật vừa bế liền nín khóc, ánh mắt còn long lanh ánh nước nhìn Tô An mỉm cười.

– Đấy, nó chỉ muốn đòi phụ thân vậy thôi.

Tô An chun chun miệng dỗ dành con cười, càng cười đôi mắt Tiểu Trúc càng cong lên, nhìn y hệt như nàng thấy Huân Nhi cười. Nàng ngồi gần hơn, đôi môi chạm vào môi Huân Nhi nhẹ nhàng, quấn lấy đôi môi như cánh hoa đào hồng phớt. Huân Nhi để đôi tay nhỏ lên vai Tô An, muốn hôn nhưng không dám như trước lao vào nàng ấy, đến khi thở hổn hển mới thôi.

– Thật nhớ nàng, phu quân.

Huân Nhi sau khi lấy lại hơi thở bèn nói, đã trải qua ba mùa cẩn cẩn dực dực, vốn dĩ không được chạm vào nhau quá nhiều. Tô An cũng mỉm cười, nói:

– Ta cũng thật nhớ nàng.

Linh Sơn tự nằm ở núi Linh Sơn, phía Nam của kinh thành, là nơi hoàng thân quốc thích không ưa đến. Núi Linh Sơn cao cao, trên đó có một cái miếu nhỏ, nàng nghe nói nơi đó cầu tự cầu bình an rất linh nghiệm nên dắt Huân Nhi và con cùng đến. Khi đến miếu rồi Huân Nhi và nàng mới thong thả đi vào trong miếu, thắp hương bái phật.

Tiểu Trúc rất ngoan, nằm gọn trong vòng tay Tô An, khi trụ trì đến thuyết giảng cho Tô An thì Tiểu Trúc nhắm mắt ngủ khì. Trong có vẻ như lảng tránh sự đời. Hoằng Pháp trụ trì mỉm cười nhéo đôi má bầu bĩnh của Tiểu Trúc, nói:

– A di đà phật, kiếp này, Trúc Nhi không thiếu gì cả, chỉ thiếu duy nhất tình yêu. Nên tránh cho nữ hài này ra khỏi Nam quốc, kẻo mang họa tình. Vào sinh nhật năm mười ba, mười sáu tuổi, nên tránh cho ra khỏi nhà. Còn lại đều tùy duyên đi.

– Họa tình này có sát thân không, thưa trụ trì? – Tô An lo lắng hỏi.

– A di đà phật, sẽ có. Nữ hài nhờ phúc phụ thân, ta thấy Tô An công tử cũng ra sức cứu trợ dân lành, có lẽ sẽ hóa giải được kiếp số.

– Ngài nói phải, nữ hài nhờ phúc phụ.

Từ đó trở về sau, nhà Tô gia trở thành một nhà từ thiện lớn, mỗi dịp trăng tròn Tô An đều lập đàn thờ cúng, phát cơm phát gạo cho bá tánh cầu an cho con mình. Tô An không tin thần không sợ quỷ giờ đã biết sợ, đôi khi nàng nhìn Trúc Nhi bèn len lén rơi nước mắt, nàng sợ, rất sợ mất đi tiểu bảo bối này.

Tối đó, Tô An giao Tiểu Trúc cho Tô Huệ dỗ ngủ. Nàng và Huân Nhi cùng nhau hẹn hò tại vườn trúc. Huân Nhi vấn tóc mây, ăn mặc đơn bạc ngồi bên giường mây trong Trúc Hiên. Bao quanh mái đình nhỏ này là những rặng trúc, gió đưa cành trúc thêm xào xạc.

Tô An ôm lấy Huân Nhi vào lòng, để nàng ấy ngả đầu dựa vào giường mây, hôn quấn quít lấy đôi môi ẩm ướt của nàng. Huân Nhi chỉ kịp ưm một tiếng, đầu lưỡi Tô An đã luồn vào trong miệng, bàn tay Tô An du ngoạn trên cơ thể đẫy đà của Huân Nhi, xoa bóp tiểu phấn nộn trước ngực khiến Huân Nhi không ngừng rêи ɾỉ. Cơ thể nàng càng lúc càng mẫn cảm hơn, chỉ cần Tô An chạm vào thì chân đã mềm nhũn.

Nàng ấn môi xuống đồi núi trắng ngần của Huân Nhi, mυ"ŧ lấy, làn môi mềm mại ấm nóng chạm vào da khiến Huân Nhi vặn vẹo không ít. Nàng ra sức rêи ɾỉ, bên dưới nội khố, thủy ấn làm ẩm ướt không ít.

Trăng trên cao ngại ngùng che mặt, màn đêm đen chỉ nghe được tiếng lá xào xạc và tiếng thở gấp gáp vội vàng của Huân Nhi, Tô An di lưỡi đến đầu Huân Nhi rêи ɾỉ đến đó. Làn áo tuột khỏi vai, để lộ bên trong trống rỗng, không hề có yếm đào chỉ độc có nội khố trên người. Tô An như thú hoang tháo đi nội khố của Huân Nhi, áp môi mình vào nơi tư mật.

Mật dịch ấm áp vươn trên đầu lưỡi Tô An, nàng như thưởng thức món ngon trên đời, khẽ khàng hút lấy. Tay nàng cũng men theo, tìm kiếm vùng ẩm ướt khám phá. Ngón tay nàng nhanh dần, nhanh dần, Huân Nhi ngửa đầu thở dốc, rêи ɾỉ ái muội. Bàn tay Tô An nhanh chừng nào, thủy ấn càng ẩm ướt giường mây đến đó.

– Ân.. a…

Huân Nhi như chịu không nổi, nàng ghì chặt đầu Tô An dưới hạ thân mình, như mưa xối xả. Tô An trườn lên trên hôn lấy ngực Huân Nhi, ra hiệu cho nàng ấy bước xuống giường mây, đứng lên dựa vào cột. Huân Nhi cũng đứng lên áp mặt vào cột đưa lưng về phía Tô An, vùng tư mật phơi bày ra trước mặt Tô An khiến nàng liếʍ môi thèm thuồng.

– Nàng thật đẹp, tiểu Huân Nhi cũng đẹp.

Tô An vừa nói vừa đưa lưỡi vào bên trong Huân Nhi, vai Huân Nhi run lên, tiếng rêи ɾỉ được dịp còn lớn hơn nữa, to hơn nữa.

– A.. Phu quân…

-Ta đây… ta đây…

Tô An vừa liếʍ láp nơi tư mật rậm rạp kia, vừa đưa tay lên nắn bóp ngực no tròn của Huân Nhi.

– Nàng thật ẩm ướt.

Tô An cho cả hai ngón tay vào bên trong, mạnh mẽ xâm chiếm, nàng thấy chân Huân Nhi run rẩy, dịch mật chảy ra men theo đùi xuống tới tận gối.

– Phu.. a.. a.. chậm chút.. chậm chút.

Nàng chậm dần rồi ngưng hẳn, bế Huân Nhi ngồi lên thành gỗ, vùng tư mật bắt buộc mở rộng ra cho Tô An nhìn ngắm. Huân Nhi không dám nhìn vào đôi mắt thèm thuồng du͙© vọиɠ của Tô An, quay mặt đi.

-Đừng nhìn.

-Ta rất muốn vẽ lại thời khắc này, Huân Nhi, hôm nào rảnh ta có thể họa một bức không?

Mấy năm qua Tuyết Y cũng có dạy cho nàng cách vẽ tranh, tuy không phải giỏi gì, nhưng nàng nghĩ vẽ lại cảnh tượng này nàng vẽ được.

– Dâʍ ɭσạи.- Huân Nhi mở miệng mắng yêu.

– Dám nói phu quân mình dâʍ ɭσạи, để xem ta thu phục nàng thế nào! – Tô An cười ha ha.

Trăng ngại ngùng lấy mây che mặt, màn đêm che khuất, để lại du͙© vọиɠ dâng cao, những ái ân thèm khát được giải tỏa, nỗi niềm yêu thương, trân trọng cũng được tỏ bày.

Sáng hôm sau cả hai đều mang đôi mắt thâm quầng làm việc, Nam Cung Uyển nghi hoặc nhìn Tô An, bảo:

– Nhìn nàng kìa, sao lại mệt mỏi vậy?. – Vừa nói Nam Cung Uyển vừa sờ trán Tô An, không nóng, vậy tại sao nàng ấy mệt mỏi thế kia?

– Vì tối qua nửa đêm Trúc Nhi quấy đòi mẹ, không sao cả.

Tô An mỉm cười nhìn Nam Cung Uyển. Nam Cung Uyển bĩu môi, lấy bàn tính ra tính lại sổ sách, nói:

– Vậy tối nay ở chỗ thϊếp đi.

Tô An thầm than trong lòng. Làm việc với Nam Cung Uyển bao nhiêu tháng nay, nàng ấy chỉ cần đi qua đi lại nàng đã thấy máu như ngược lại, thèm thuồng vô số kể. Vốn dĩ trong phòng làm việc có một gian mật thất nhỏ để dành cho Tô An ngủ, mới hôm kia hai người đem nó thành bãi chiến trường không hơn không kém. Lúc nào cũng thế, Nam Cung Uyển bộ dạng lả lướt, với vẻ đẹp tuyệt trần đó chỉ cần nàng ấy mở miệng ra nói Tô An liền muốn hôn lấy, nàng ấy chống tay lên bàn nhìn nàng chỉ cách giải quyết sổ sách cũng khiến nàng đè ra mà cưỡng bức. Tối nay nàng ấy còn mời qua phòng, nếu là bình thường Tô An đã hăng hái vui vẻ tắm rửa sạch sẽ mà qua đằng ấy.

Nhưng, tối qua nàng đã làm hết sức rồi. Tô An thèm thuồng nhìn người trước mặt, khóc ròng, lại một đêm mất ngủ.

Ngày hôm sau, Tô An lại mang đôi mắt gấu trúc đó đến phòng ăn, trên đường đi gặp Tuyết Y đang bưng đồ ăn vào, thấy nàng mệt mỏi bèn bảo.

– Tối nay sang phòng thϊếp, thϊếp chuẩn bị đồ tẩm bổ cho.

Đôi mắt vốn gấu trúc càng gấu trúc hơn nữa. Tô Huệ cười, đếm ngày, hôm sau chính là của nàng.