Chương 27

Ta Không Thể Chờ Thêm

Buổi tối, Nam Cung Uyển đang say giấc trong vòng tay của Tô An, hơi thở nhè nhẹ êm ái. Bóng đêm phủ xuống mặt đất một màu ảm đạm, từ ánh sáng mà ánh nến leo loét truyền đến, Tô An xuống giường, xỏ chân vào đôi hài rồi vận y phục đen tuyền mà Nam Cung Kiện chuẩn bị cho. Cùng hắn đi gặp Huân Nhi.

Trong bóng đêm mắt của Tô An kém đi thấy rõ, nàng men theo con đường nhỏ đến nơi mà nàng hẹn với Nam Cung Kiện. Đêm tối, chẳng còn ai đi lại ngoài đường phố, lâu lâu lại vang lên tiếng đề phòng củi lửa, phòng hỏa hoạn của nha sai. Nàng bồn chồn bất an.

– Này, ta với ngươi làm sao vào bên trong? – Tô An nói khẽ.

Nam Cung Kiện cười cười, nói:

– Chui vào lỗ này!

– Ta thì sợ gì? Sợ thân thể cao quý của ngươi không vừa lỗ chó này thôi.

Vừa nói Tô An vừa chui vào bên trong, nàng từng là ăn mày, những chuyện như này nàng làm không ít. Chẳng có gì đáng ngại cả. Nam Cung Kiện bò vào theo sau, cũng chẳng mảy may để ý mặt đất dơ bẩn.

Nam Cung Kiện dẫn nàng đi qua những dãy hành lang gấp khúc của Minh gia, hắn đi như thể đây là nơi ở của hắn, vô cùng quen thuộc.Cho đến khi hai người vào tới nơi xa nhất, nơi mà Tô An thậm chí còn không thể nào nhớ nổi mình vào bằng cách nào thì Nam Cung Kiện dừng lại, hắn nói:

– Đó là nơi hắn giấu Huân Nhi cô nương, giờ này có lẽ hắn đang ngủ tại đó.

Tim Tô An đập loạn xạ trong l*иg ngực, nàng không hiểu vì sao mình lại bối rối đến thế. Nàng nghe thấy rồi, tiếng khóc rưng rức của ai đó nàng rất quen thuộc, là Huân Nhi… Đúng là nàng. Khi Huân Nhi ở với nàng, nàng chưa hề thấy Huân Nhi rơi một giọt nước mắt nào, bây giờ, tiếng khóc như xé tan tâm can của nàng.

Nàng chần chờ giữa việc tiến vào nhìn Huân Nhi một lát, hay là đi về, nàng chọn mãi chọn mãi, nàng rất muốn được nhìn Huân Nhi một lúc. Nhưng nàng sợ, nếu nàng mà nhìn như vậy nàng sẽ phá hỏng kế hoạch của hai người mất.

– Nam Cung Kiện, ta có thể quá quắt không? Ta muốn cứu nàng ngay bây giờ, giá nào ta cũng sẽ trả cho ngươi. Ta chỉ cần nàng bình an… ta chỉ cần nàng về với ta, ngay lập tức.

Tô An nhìn xoáy vào đôi mắt sâu thẳm của Nam Cung Kiện, hắn ta chần chừ, không dám nhận lời đồng ý. Nhưng, hắn ta chợt nhớ hắn chính là Thập Nhất hoàng tử được sủng ái bậc nhất, còn gã ta, chẳng qua chỉ là quan thứ cấp. Tại sao lại phải sợ? Tại sao lại nhút nhát?

Có lẽ là vì trước giờ hắn là người luôn làm việc biết trước biết sau, lần đầu trong đời hắn không thiết nguyên tắc. Nam Cung Kiện xông vào bên trong phòng, đầu tiên bịt miệng Minh Lỗi lại sau đó lôi ra ngoài. Minh Lỗi đang say giấc nồng bị lôi dậy, chưa hiểu đầu cua tai nheo đã bị đánh cho bầm mặt.

Tô An đến lại gần giường nhìn Huân Nhi đang nằm trên giường, dáng vẻ của nàng lúc này nào giống Huân Nhi mà nàng biết. Cô nương có đôi mắt to tròn, mỗi khi nói chuyện sẽ lấp lánh ánh nước. Nàng giống như ngày xưa đó, khi mà Tô An cứu nàng về từ tay người Pháp thô bỉ, yếu đuối và bạc nhược.

Nàng lấy chiếc chăn bông dày che đi cơ thể xích͙ ɭõa của Huân Nhi, đau đớn, tim nàng thống khổ. Huân Nhi ngưng khóc đôi mắt mở trân trân nhìn nàng, là Tô An, đúng là Tô An rồi, người mà nàng mơ bao ngày, bao tháng.

-… – Đôi môi Huân Nhi mấp máy vài chữ mà Tô An không hiểu được.

Nàng không nói được, càng không có võ công. Tô An như nổi điên lên, tiến đến đánh cho Minh Lỗi một trận, đánh cũng không thỏa nỗi lòng căm hận của nàng. Nàng đá vào mặt hắn từng cú từng cú một, đem sức bình sinh của nàng ra mà đánh, mà đấm.

– Được rồi, chớ kinh động Minh gia, đem người về thôi.

Tô An như một con chó nhỏ thụ thương, đau đớn đem người mà nàng bao bọc trong chăm dày bế lên.

– Về nhà thôi, Huân Nhi, ta dẫn nàng về nhà.

Mắt Huân Nhi rốt cuộc cũng rớt một giọt nước mắt, nàng rốt cuộc đã mơ đến ngày này.

Sau khi mang Huân Nhi về tới nhà, Tô An cho gọi thầy thuốc giỏi nhất trong kinh thành đến chữa bệnh cho Huân Nhi cũng không có kết quả. Huân Nhi lúc này đang ngủ say giấc, hàng lông mày vẫn nhắm chặt chưa giãn ra phút nào.

Trưa hôm sau thì Nam Cung Kiện đến, nói với nàng là có muốn xem cảnh cả nhà Minh Lỗi bị chém chết không? Tô An nói muốn, sau đó liền cõng Huân Nhi ra kiệu cho nàng xem. Trưa nắng, giờ Ngọ sắp tới nên mồ hôi trên trán Minh Lỗi rơi xuống như từng hạt đậu nhỏ.

Hắn chẳng thể ngờ chỉ vì một người con gái mà kinh động đến thánh thượng, đến thập nhất hoàng tử. Hắn chẳng ngờ chỉ vì một người con gái mà mang họa sát thân đến cho cả gia tộc mình, nhìn muội muội, tỷ phu, thân mẫu thân phụ, ngoại tổ mẫu, nội tổ mẫu đều chờ chết. Hắn liền cảm thấy oan ức không thôi.

Nhìn lên, hắn thấy ả ta rồi. Cô ả có vẻ ngoan ngoãn ngồi trên chiếc kiệu bốn người nhìn hắn, hắn có nhìn nhầm không? Hắn thấy ả ta nhếch mép cười với hắn, còn nói với hắn, "Cái giá ngươi phải trả, hahahaha". Tiếng cười đến đinh tai nhức óc hắn, chém đi, đao phủ hãy mau chém đầu đi, giọng cười càng vang vọng trong đầu hắn hơn.

"Minh gia tàng trữ vũ khí quân dụng, tham ô, hà hϊếp dân lành…"

Hắn còn chẳng nghe rõ những tội danh ở đâu gán lên người hắn, đến gia đình hắn. Chỉ biết những khoảng khắc cuối đời của hắn là chiếc đao to chảng đang lao tới, thật gần, thật gần.

– Cảm ơn ngươi, Nam Cung Kiện.

– Không có gì, à mà. Để ta giải các ngân châm trong người Huân Nhi cô nương.

Nam Cung Kiện tìm đến cách huyệt đạo của Huân Nhi, thuần thục lấy những cây ngân châm ra. Giải được giọng nói và võ công cho nàng. Lâu rồi không được nói, có lẽ Huân Nhi cũng quên cách nói là như thế nào.