Chương 26

Nếu Thời Gian Quay Lại, Ta Sẽ Không Để Lạc Mất Nàng

Trường An, cây cỏ tươi tốt, khí hậu mát mẻ. Cái lạnh u uẩn của mùa đông đã thay bằng những tia sáng ấm áp mùa xuân tươi mát. Tô An ngồi ở bàn ăn, hôm nay chỉ có nàng và Nam Cung Uyển, còn Tô Huệ và Tuyết Nhi đã mười ngày không ra ngoài rồi.

– Nàng thấy trong người thế nào rồi?

Tô An thong thả gắp một miếng rau xanh vào bát của Nam Cung Uyển, nói.

– Thϊếp không còn trở ngại gì, chừng nào thϊếp mới có thể bắt đầu làm việc?

– Hôm nay. Để ta giao lại việc cho nàng.

Tô An lùa cơm vào trong miệng, chỉ đơn thuần là ăn, chẳng thấy chút ngọt của gạo Tây Bắc ngọt liệm như ngày trước. Cũng chẳng thấy rau có vẻ ngon lành như Tô Huệ làm, cũng thấy thiếu vắng nụ cười của Tuyết Y ngốc.

Sau khi ăn xong, nàng cùng Nam Cung Uyển đi về thư phòng, hai người song song sánh vai cùng nhau đi. Bóng Tô An dong dỏng cao, Nam Cung Uyển cũng chẳng kém cạnh, hai bóng đi bên nhau hòa hợp đến không ngờ.

Trong cái nắng của ban trưa, làn da trắng sứ của Nam Cung Uyển càng nổi bật hơn nữa. Hai người cứ thế im lặng đi cùng nhau qua hành lang dài, Tô An cũng chẳng mảy may chú ý đến giai nhân.

Tô An không chú ý nhưng Nam Cung Uyển thì có, nàng cứ thỉnh thoảng lại nhìn Tô An một lúc. Góc nghiêng của Tô An rất đẹp, cái đẹp pha trộn giữa anh tuấn và mỹ miều, nàng ấy trông như một thư sinh da trắng môi hồng, nếu mặc đồ nữ nhân, nàng nghĩ phải thật sự thanh tú. Mải mê ngắm nhìn nên Nam Cung Uyển va vào một nha hoàn đi ngược chiều với nàng.

Là nha hoàn thϊếp thân từ trong cung ra, thấy đυ.ng phải công chúa liền theo luật trong cung, quỳ xuống dập đầu tạ tội.

– Nàng không sao chứ? – Tô An thân thủ nhanh nhẹn nên Nam Cung Uyển bình an vô sự, không thành trò cười trước mọi người.

Nam Cung Uyển thấy tim nàng đập nhanh quá, đôi má nàng đỏ rực, vội vàng lắp bắp nói:

– Thϊếp không sao.

– Tam phu nhân không sao rồi, ngươi mau đứng lên đi.

Tô An lách người qua khỏi, dẫn theo Nam Cung Uyển về thư phòng.

Đây là lần đầu tiên Nam Cung Uyển vào thư phòng của Tô An, giá sách thật lớn trên tường phải làm nàng choáng ngợp, thật nhiều sách. Nàng ngơ ngẩn đi lại giá sách ngó nghiêng một lúc, những cuốn sách cổ, cả những quyển sách mới đều được bày biện ngăn nắp.

Tô An lục lọi trên bàn một số quyển sổ, sau khi tìm xong nhìn qua Nam Cung Uyển, bất giác lại ngây người.

Nàng nhớ khi nàng dắt Huân Nhi về, Tô Huệ và Tuyết Y chỉ vừa mới mua căn biệt viện này. Tiểu nha đầu lanh lợi ấy từ trên nóc thùng hàng hóa nhảy xuống, nhìn ngang ngó dọc ra vẻ rất tò mò, sau đó nàng ấy hết lòng kết giao với Tô Huệ và Tuyết Y.

Thư phòng này một tay Huân Nhi dọn dẹp lại, sách là do Tuyết Y cùng Huân Nhi chọn, cũng là hai bọn họ rảnh rổi đem sách ra đình nhỏ ngoài hồ nước đọc. Dáng vẻ lười biếng đó của hai nàng, nàng vẫn còn nhớ.

Mùa thu năm đó, hoa sen cuối cùng sắp tàn lụi, những chú chuồn chuồn đáng thương điểm nước dáng vẻ hối hả như muốn hồi sinh bông sen kia, thật tận lực. Nhưng hết mùa hoa tàn, cố gắng vô vọng của chuồn chuồn hoàn toàn níu kéo được ánh mắt của Huân Nhi. Nàng cứ nhìn mãi mà quên trong tay mình đang là một quyển sách hay, ngây ngô và đơn thuần.

Nàng ấy mặc một chiếc áo mỏng màu xanh nhạt như nước hồ lúc đó, chăm chú nhìn rồi lại quay sang đọc tiếp quyển sách dang dở. Tô An đến nàng ấy cũng chẳng mảy may biết, Tô An hơi xấu hổ nên ho trong miệng hai tiếng.

– Chủ tử, người cũng muốn thưởng hoa sao?

Huân Nhi gấp sách lại, đứng lên đi lại gần Tô An.

– Không có.

– Tướng công! Chàng nghĩ gì thế?

Nam Cung Uyển huơ tay trước mặt Tô An để lôi kéo đôi mắt vô thần kia lại. Tô An phút chốc định thần, mỉm cười, rồi ngồi xuống văn án mà lòng ảm đạm. Ánh mắt, nụ cười của Huân Nhi nàng đều nhớ rõ như in. Tất cả chỉ xảy ra gần đây, tại nàng vô dụng, Tô An buồn bã, khóe mắt cũng sớm đẫm sương.

– Nàng viết lại những chi phí bên Phong thúc đưa qua, rồi cộng với các chi phí duy trì hiệu phấn son, sau đó lấy thu nhập trừ đi những chi phí kia. Nhớ là ghi rõ chi phí…

Tô An tỉ mỉ chỉ dẫn cho Nam Cung Uyển làm việc, nàng ấy rất chăm chú và học hỏi rất nhanh, một canh giờ là có thể hiểu ngay toàn bộ công việc của Tô An làm mỗi ngày. Hai người cứ thế im lặng chia việc ra làm.

Chú chim bồ câu trắng của Tô An bay đến cửa sổ rồi đậu ở đó, Nam Cung Uyển ngước mắt nhìn thì thấy Tô An lấy thức ăn ra đổ lên bàn cho nó ăn rồi từ chân nó lấy ra một tờ thư nhỏ. Sau đó, nàng ấy liền đứng lên đi khỏi. Hấp tấp đến độ nói nàng một tiếng cũng không nói được.

Trong thư chỉ vỏn vẹn chữ "Hẹn ngươi ở Phong Nguyệt Lâu, ta đang ngồi ở đó", là Nam Cung Kiện. Nàng đã hẹn Nam Cung Kiện cả tuần nay, hắn ta bận đi Giang Nam nên không thể về sớm được, lòng nàng như lửa đốt, gấp gáp đi đến lâu Phong Nguyệt.

Ở Trường An thành, không ai là không biết Phong Nguyệt lâu, nhưng cũng không phải là ai cũng vào được bên trong. Tô An cũng có một lần vào nơi này nên tiểu nhị rất cung kính mời Tô An lên phòng, căn phòng nhỏ này trang trí tinh tế, giữa phòng là một bàn trà, cửa sổ treo ngân linh nên khi có gió liền đinh đang nghe thật vui tai.

Nam Cung Kiện ngồi đó, nhâm nhi một ly đại hồng bào nhìn Tô An hấp tấp chạy tới. Hắn ta làm gì có khí phách của nam nhi, gương mặt kia nhỏ nhắn mà thanh thoát, đôi môi cũng nhỏ, hồng nhuận. Khi hắn chạy mệt gò má hắn đỏ hồng lên trong như quả đào mọng nước, khụ khụ, Nam Cung Kiện sặc nước, quả đào? Hắn đang nghĩ nam nhân trước mặt này như quả đào ư? Đây chính là muội phu, hắn điên rồi.

– Ta muốn ngươi báo đáp ta ân tình mà ngươi nợ.

Tô An ngồi xuống, nhanh nhảu vào vấn đề.

– Vâng, ta nợ ngươi hai ân tình. Uống trà đi.

Nam Cung Kiện rót một ly trà cho Tô An, nhưng hắn ta không uống, chăm chăm nhìn chàng rồi nói.

– Ta muốn lấy người từ nhà Minh Lỗi về. Hắn ta bắt cóc người nhà ta.

Nam Cung Kiện giữ cánh tay áo phải mình lại, đặt lên bàn cờ một con, thong thả nói:

– Chuyện đó rất đơn giản, cho ta ba ngày ta sẽ mang người của ngươi về.

– Ta muốn cứu nàng liền hôm nay, được không?

Nam Cung Kiện lại đặt một quân cờ lên, nói:

– Được chứ, nhưng cứu thì dễ, người được cứu sống quang minh chính đại thì khó. Nếu cho ta ba ngày, ta gϊếŧ cả nhà hắn giúp ngươi.

– Ta muốn gặp nàng tối nay. Ngươi giúp ta được không? Ngươi cứu nàng nhanh nhất có thể được không?

Mắt Tô An đỏ lên, nàng cảm thấy cay xè mặc dù ở đây không dùng hương nồng. Nam Cung Kiện cảm thấy lòng mình chùn xuống, dao động, không biết vì cớ gì lại nói:

– Hai ngày, đây là giá chót rồi. Muốn thì tối nay ta dẫn ngươi đi gặp.

– Được, được.

Tô An mừng rỡ đến độ nước mắt đều tuôn xuống, nàng quay đầu đi, lau đi những giọt nước mắt trên má mình rồi cáo lui. Trên đường về nàng chọn con hẻm nhỏ, ngồi sụp xuống khóc không thành tiếng, ai ngờ Tô chủ tử lại có ngày thất thế như thế này.

– Huân Nhi, ta xin lỗi muội, ta nhất định mang muội về.