Chương 9: Chúng Ta Ra Ở Riêng

Về phần anh cả nhà họ Tô, sau khi xảy ra chuyện Tô Hiểu Vân, lại bị hàng xóm nhìn vào, lập tức trốn vào trong phòng. Mà Tô Hiểu Vân trùm chăn khóc lóc, ngày hôm nay chị ta không còn mặt mũi mà nhìn người nữa.

Mặc kệ bên phòng chính hay phòng lớn, Tô Điềm được Chu Tuệ Ngọc chăm chút bón từng muỗng canh gà trơn mềm.

Cô muốn tự mình bưng bát nhưng Chu Tuệ Ngọc không đồng ý, ngày hôm nay suýt chút nữa dọa chết bà rồi.

“Thế nào, đã lấy được tiền xem bệnh rồi sao?” Chu Tuệ Ngọc không thèm nhìn Tô Hòa Bình ủ rũ cúi đầu đi vào, chỉ chú tâm đút canh gà cho Tô Điềm, ngay cả giọng nói cũng lạnh lùng.

Trước kia bà đều dịu dàng nói chuyện với ông, lúc này bị Chu Tuệ Ngọc dùng thanh âm lạnh nhạt nói chuyện, Tô Hòa Bình cảm thấy cả người đều khó chịu, không dám ngẩng đầu lên, sợ phải nhìn thấy ánh mắt thất vọng của vợ con.

“Nếu đã như vậy thì cũng không thể khất nợ, giờ ông có tính toán gì không?”

Chu Tuệ Ngọc đặt bát xuống nhìn người đàn ông này.

“Có còn đau nữa hay không?” Tô Khải coi như không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của cha già mình, anh ta ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng chọc trán em gái.

“Cảm ơn anh hai, bây giờ em không sao rồi, có cha mẹ với anh ở đây, em sẽ nhanh khỏe lại thôi.” Tô Điềm không có ý định giả vờ mất trí nhớ hay là giả vờ theo tính cách của nguyên chủ, hai mắt sáng ngời nhìn thẳng Tô Khải.

Tô Khải vốn cho rằng bản thân sẽ không được đáp lại lập tức ngạc nhiên, tiếp theo là đau lòng vô cùng, đây là bị đối xử ác độc đến nhường nào mới cùng bọn họ nói chuyện chứ.



Mà Tô Hòa Bình ngồi xổm trên đất nghe thấy giọng nói yếu ớt của con gái, mắt liền đỏ lên, ông là chỗ dựa cho vợ con, nhưng ông lại khiến vợ con phải nhận hết ấm ức, con gái bị bắt nạt cũng không dám nói với ông, nói ra thì liệu ông có thể thật sự làm chỗ dựa cho con gái sao?

“Vợ, các con, chúng ta ra ở riêng, sống một mình được không?” Tô Hòa Bình giương mắt nhìn vợ con, như là thấy họ thì có thể tiếp thêm dũng khí cho ông vậy.

Cho tới bây giờ ông chưa từng nghĩ tới việc ra ở riêng…

“Thật sao?” Chu Tuệ Ngọc không ngờ còn có niềm vui bất ngờ như thế, nếu như có thể dọn ra ngoài, bọn họ sẽ được sống bình yên.

Công điểm tích góp được hàng năm của nhà họ còn nhiều hơn so với nhà anh cả và hai ông bà cụ Tô cộng lại, hơn nữa hai cha con còn chịu khó làm thêm việc vặt, nếu chuyển ra ngoài thì tuyệt đối không kém hơn ở lại đây.

Hai mắt của Tô Điềm sáng ngời, liên tục hỏi Tô Hòa Bình: “Thật hả cha? Cha thật sự đồng ý phải không? Vậy là nhà mình có thể ăn nhiều cháo hơn rồi đúng không? Có thể ăn một bữa, không, một cái bánh bao được không ạ?

Tô Điềm tự thầm khinh bỉ bản thân, nhưng chỉ cần có thể ở riêng, Tô Hòa Bình sáng mắt ra cũng được, cô mặt dày một chút cũng không sao, đến lúc đó có thể nghĩ biện pháp kiếm thêm tiền.

Nhìn qua mẹ và anh trai đang vui vẻ, Tô Điềm nghĩ, vẫn còn hy vọng.

Nghe con gái hỏi liên tiếp mấy câu, chỉ vì ăn được nhiều cháo hơn và thêm một cái bánh bao, trong lòng Tô Hòa Bình chua xót như bị ngâm vào giấm.

Rõ ràng đều là con trai của mẹ, nhưng lại đối xử khác nhau một trời một vực, cả nhà ông làm việc nhiều nhất nhưng lại chưa từng được ăn no, mà một nhà anh cả thì khác. Tô Hiểu Vân còn lớn hơn Điềm Điềm, nhưng toàn ở nhà với mẹ, chưa bao giờ chịu ra ruộng, cùng lắm chỉ cho heo ăn, càng đừng nói tới chị dâu, chỉ biết trộm dùng mánh khóe. Một năm công điểm của anh cả còn không bằng số công điểm của Điềm Điềm, chỉ biết há miệng chờ sung, cả một nhà anh cả được mẹ thiên vị, không chỉ đơn giản là được ăn no.