“Đeo sọt làm gì, quá nặng.”
“Lúc nào về con muốn xem có thể đào được ít rau dại hay không, mẹ, con đi đây.”
“Hôm qua bánh còn dư lại, con cầm đi.” Mẹ Tô nhét vào tay con gái một cái bánh bột ngô.
“Mẹ, sau này cũng không cần giấu đi, mẹ còn như vậy con sẽ nổi giận đấy.” Lòng của Tô Điềm chua xót, đoán chừng đây là mẹ Tô trộm giấu đi, đêm qua rõ ràng có hai cái bánh bột ngô, cô ăn một cái, bây giờ trong tay cũng có một cái, không phải do mẹ Tô giữ lại tiết kiệm thì còn có thể lấy từ đâu tới.
“Được rồi, mẹ biết rồi, là do mẹ không ăn được nên giữ lại, vừa thịt thỏ hầm với khoai tây lại vừa có cháo, mẹ ăn no lắm.” Hồi còn ở nhà ông cụ Tô, liếc mắt một cái có thể đếm hết số gạo trong bát cháo loãng, bao nhiêu năm đã trôi qua.
Mẹ Tô yêu thương nhìn con gái đeo sọt lớn sau lưng rời khỏi nhà.
“Em họ, sớm như vậy đã phải đi đào rau dại sao?”
Tô Điềm vốn định đi vòng qua nhà ông cụ Tô, nhưng để ra thôn thì chỉ có một con đường này, trừ khi đi từ bờ sông qua, hơn nữa, bọn họ có nhận ra thì cô cũng không cần phải trốn người trong nhà ông cụ Tô.
Tô Hiểu Vân mặc áo sơmi thật tốt, quần xanh rộng thùng thình, trên chân đi một đôi giày xăng-đan nhựa, trên người đeo một cái bao màu xanh quân đội, hai bím tóc thả trước ngực, khinh thường nhìn Tô Điềm.
Nhìn đi, cứ muốn dọn ra ngoài, nhà họ không có cái ăn, còn không phải đi kiếm rau dại để ăn sao.
Tô Điềm biết quần áo trên người mình không bằng của người ta, ai bảo cô đã vài chục năm rồi chưa được may quần áo mới chứ, chỉ được mặc đồ cũ của Tô Hiểu Vân, chắp vá lại, mái tóc thiếu dinh dưỡng khô vàng được cô buộc thành đuôi ngựa, trên lưng còn đeo một cái sọt lớn.
Nhưng như vậy thì sao, hoàn cảnh của cô lúc này chỉ là tạm thời, trong tay cô có không gian đa năng mà không sống tốt được, thì là do cô quá vô dụng.
“Con khốn, con gái của tao hỏi mày, bị điếc phải không?” Trương Thúy Hoa ở sau lưng Tô Hiểu Vân trừng mắt với Tô Điềm.
“Đồ khốn nạn đang mắng ai?”
“Đồ khốn nạn chửi…”
“À, thì ra là đồ khốn nạn nào đó đang mắng tôi.”
Tô Điềm tựa như cười, lại như không cười đáp trả lại, bây giờ cô lại không phải nguyên chủ, rồi đã dọn ra ngoài, tại sao phải sợ nhà họ.
Đυ.ng tới loại người này thật xui xẻo.
Tô Điềm phun nước bọt một cái, kiêu căng lướt qua hai người Trương Thúy Hoa, đi thằng về phía trước, khóe mắt cảnh giác liếc qua hai người kia nhảy tới, không mắng lại cô được thì không chừng sẽ ra tay đánh người.
Quả nhiên, cô đúng là tính toán như thần.
Trương Thúy Hoa nhe răng, hung dữ đánh về phía cô.
Ai chà, cô trốn thôi.
Tô Điềm quay sang bên cạnh rồi dừng lại, trộm giơ chân phải ra.
Uỳnh!
Bụi đất tung bay!
Trương Thúy Hoa ngã chổng vó, trong miệng nhổ ra đất, muốn bò dậy đánh tiếp, kết quả lại bởi vì quá béo, nửa ngày cũng không ngồi dậy được, còn bị ngã đau cả ngực.
Tô Hiểu Vân sợ ngây người, chị ta không ngờ Tô Điềm lại thay đổi nhiều như vậy, không lẽ trước đây đều là giả vờ nhút nhát sao?
“Em họ, sao em lại làm như vậy với mẹ chị, mẹ chị là bác của em đó, em như vậy chị không thích đâu…”
Tô Hiểu Vân vội vàng chạy tới đỡ Trương Thúy Hoa, viền mắt đỏ bừng, trách mắng Tô Điềm, trông rất tội nghiệp.