“Kiếm tiền còn có cha với anh con lo rồi, vết thương của con còn đau không?” Mới vừa bị thương đã phải đi ra ở riêng, bác sĩ Lưu đã nói phải bồi bổ thật tốt, một quả trứng gà cũng không có, làm sao để bồi bổ giờ?
“Con đã sớm khỏe rồi, con còn nhỏ, vết thương khỏi nhanh, mẹ đừng lo.” Tô Điềm vội vàng an ủi, cô biết người nhà đều đang thấy áy náy, những lời của bác sĩ Lưu sẽ không thành sự thật, nhưng nếu như là nguyên chủ trước kia thì lại khó nói.
“Con ở nhà đợi, mẹ đi nấu nước.” Mẹ Tô xếp bát đũa lại không cho con gái rửa, tự mình mang theo một cái thùng đi lấy nước để rửa bát. Đại đội trưởng có cho bọn họ một cái chậu nước, vì bị vỡ nên dùng thanh sắt buộc lại, miễn cưỡng dùng được, mọi người đều sử dụng như thế. Bà cụ cả Tô là chị dâu của ông cụ Tô, tặng họ một cái xô.
Như vậy thì bọn họ không cần lo không có nước nấu cơm, dù sao giếng nước ở chỗ đại đội, cách hơi xa nhà bọn họ ở cuối thôn.
“Mẹ, vẫn còn nước mà, được rồi, ngày mai đi lấy nước sau, hôm nay chúng ta đi đào rau dại đi.” Tô Điềm ôm cánh tay mẹ nũng nịu.
“Con bé này, mẹ đi lấy sọt, con khóa cửa nhà lại đi.”
“Vâng ạ.” Tô Điềm đi vào phòng bếp, nhìn ra bên ngoài, thừa dịp Chu Tuệ Ngọc không để ý liền đem nước suối trong không gian đổ vào chum nước, đây là đồ tốt, trước tiên phải cải thiện sức khỏe cho người trong nhà.
Tô Điềm nghĩ thầm, sau này nước trong nhà có cô lo hết.
Hai mẹ con đi ra sau nhà, có một con đường hẹp quanh co, Tô Điềm đi tới vui vẻ, cô rất ít khi được đi đường đất như này.
Đêm qua có mưa nhỏ, đường đất cũng ẩm, không sợ bụi.
Chỉ là?
“Mẹ, chúng ta đào rau dại kiểu gì?” Một cái sọt này vẫn luôn là mẹ cô dùng, sau khi tách ra ở riêng thì trực tiếp dùng cái sọt này cõng mấy món đồ bể nát, nên được giữ lại, nếu không thì một cái sọt nhà cô cũng không có.
“Chờ cha con trở về thì bảo cha con mua một cái.”
Những lời khác cô cũng không nói, từ lúc bọn họ dọn ra ngoài, đồ vật đã ít lại càng ít hơn.
Ở riêng không chia nổi đồ vật được, mặc kệ bà cụ Tô có cho hay không, bọn họ vẫn thiếu rất nhiều đồ.
Còn có ba tháng nữa là đến tháng mười rồi, khoảng cách đến kỳ thi đại học cũng còn năm tháng, tiền ơi là tiền, thời gian ơi thời gian, đều thiếu thốn.
Rất là gấp gáp.
“Mẹ, mẹ nhặt ở bên này, con đi lên phía trước xem sao.” Nhặt được nửa sọt nấm, vẫn còn một ít bên ngoài, Tô Điềm muốn đi xem, gà hầm nấm ăn rất ngon.
“Con đừng có chạy lung tung, cẩn thận một chút.” Mẹ Tô không an tâm dặn dò cô mấy câu, kỳ thực từng này nấm cũng không sai biệt lắm, bà còn chưa nhặt được nhiều nấm như vậy đâu.
“Vâng ạ, nhặt xong mẹ xuống núi đi, con ở trên này xem, mẹ đứng ở cửa nhà là có thể thấy con.”
Tô Điềm đã xem qua giấy tờ đất, biết những thứ này bao gồm trong giấy tờ, địa hình ở đây hơi cao, dựa vào phía sau lưng núi, sáu trăm mét phía trước là sông, bên trái đi xuống một chút là nhà bà cả Tô (chị dâu trưởng của nhà ông cụ Tô), năm mươi mét phía bên phải là nhà thím Trương, ban đầu hai nhà này xây cùng chỗ, phòng mới xây lên trên phòng cũ, chỉ là bởi vì bà cụ Tô và bà cả Tô cùng với mẹ chồng đã mất của thím Trương không hợp nhau, ông cụ Tô liền dọn vào trong thôn, bây giờ vẫn không hòa hợp với thím Trương, đúng là không biết nên nói gì cho phải.
Trong lòng Tô Điềm tính toán địa hình chung quanh nhà, chân không ngừng đuổi theo con thỏ phía trước, không bắt được gà rừng, thịt thỏ cũng được nha, thân thể này đã lâu lắm rồi không được nếm qua thịt, cái thân thể này của cô thèm thịt.
Cô tuyệt đối không thừa nhận là chính cô thèm thịt.
[What the fuck?]