“Hai mẹ con, cha chuẩn bị đi tìm công việc với thằng Khải.” Cha Tô vừa uống một ngụm cháo rau dại vừa nói, bây giờ đồ ăn của bọn họ đều mượn từ chỗ đại đội, nếu không đi tìm công việc, năm sau bọn họ ăn cái gì giờ, chỗ đồ ăn mượn của đại đội còn phải trả lại nữa.
Mẹ Tô cũng hiểu, gật đầu đồng ý, ở phía sau bà cũng khai hoang đất để trồng rau.
“Nếu không kiếm được thì quay về, chúng ta tiết kiệm công điểm một chút cũng được.”
Mỗi người đều có một quyển “Sổ lao động cộng đồng” ghi lại công điểm mỗi ngày, có thể biết rõ một năm đã kiếm được bao nhiêu công điểm, mỗi ngày làm được bao nhiêu thì ghi vào, rồi đưa cho phó đội trưởng hoặc tổ trưởng đóng dấu.
“Biết rồi, trong nhà xảy ra chuyện gì thì đi tìm đại đội trưởng hoặc tìm thím Trương nhà bên.” Cha Tô dặn dò.
Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Tô Hòa Bình dẫn Tô Khải đi lên thị trấn, lúc Tô Điềm thức dậy thì chỉ còn lại hai mẹ con. Tối hôm qua cô được ngủ một mình, đi thẳng vào không gian, ngâm người dưới nước suối thần, vết thương trên người và vết sưng sau gáy được chữa lành, ăn thêm một quả đào rồi mới ra khỏi không gian.
Hoa quả trong không gian có rất nhiều, nhưng cô không thể lấy ra, không biết nên giải thích như nào với Chu Tuệ Ngọc, trong siêu thị cái gì cũng có, nhưng cái cô cần mua thì lại không có tiền, cũng không có món gì tốt để trao đổi, chỉ có thể thèm muốn nhìn nó, sớm biết như vậy thì cô đã tích trữ thêm đồ vào trong kho.
Đúng rồi, kho hàng!
Tô Điềm vui vẻ chạy tới, dùng vân tay mở nhà kho ra. Quần áo giày dép, có; đồ trang điểm với trang sức, có; cũng có nhiều đồ ăn vặt, gạo với bột mì thì không nhiều. Kiếp trước lúc mới tốt nghiệp, không có tiền thuê phòng, càng không có tiền mua nhà, nhưng người nào đó cứ vài ngày lại muốn buông thả, trực tiếp trốn trong không gian, nấu cơm hay ngủ cũng ở trong đó, vậy nên còn chuẩn bị dầu muối các loại.
Chờ sau khi bắt đầu kiếm tiền, trước tiên mua xe rồi mới mua phòng, phòng ở còn chưa sửa xong thì cô đã thăng luôn, đau đớn quá đi, biệt thự nhỏ hơn chục triệu của cô.
Tô Điềm giơ tay ôm ngực, nhìn sang bên cạnh, cầm một cái lạp xưởng hun khói lên gặm.
Thật là đau lòng, lúc nào mới có thể đem mày đi ra ngoài đây, Tô Điềm ngồi ở con xe cưng của mình, hai mắt tràn đầy yêu mến, một chiếc Maserati màu vàng, sớm biết như này thì cô đã không mua chiếc Audi BMW kia, lại không mua xe thể thao, giờ hối hận quá.
Tô Điềm bĩu môi, lại mở bảng siêu thị ra. Hửm? Một cân bột mì bảy hào? Không phải trước đây là một cân hai đồng sao? Còn có trứng gà, một quả một xu nữa?
Đây là có chuyện gì?
Chẳng lẽ vì đang ở không gian-thời gian khác? Nơi này là thập niên 70, giá hàng cũng giống với những năm 70, thậm chí còn rẻ hơn một hoặc hai hào, mà trước kia vì đang ở hiện đại, nên giá tự nhiên cũng cao hơn nhiều. Nếu như vậy, cô có thể kiếm được một khoản chênh lệch, thậm chí còn nhiều hơn nữa?
“Con bé này, ăn cơm cũng không yên, muốn cái gì thế?” Mẹ Tô vừa cười vừa nói.
“Cũng không có gì, con chỉ đang suy nghĩ làm thế nào để kiếm ít tiền.” Tô Điềm nhìn nụ cười thoải mái của mẹ, cô cũng cười theo, từ khi tách ra ở riêng, mẹ cô càng cười nhiều hơn.