Chương 20: Cô Không Có Chị Em Gì Cả

Nói xong, Tô Điềm kéo tay Tô Khải chạy nhanh như chớp ra ngoài phòng, hai tay kéo Chu Tuệ Ngọc, một nhà bốn người đi ra cửa lớn không hề quay đầu lại, đi về ngôi nhà của chính họ.

Người một nhà, trừ chăn nệm của mình, một cái nồi vỡ với mấy cái bát, trên người mặc quần áo rách rưới lại cầm thêm một bộ quần áo rách khác, một đồng tiền, một ít đồ ăn cũng không được cho.

Một đường đi tới cuối thôn, gặp người dân trên đường, đều có nhận thức mới về mức độ độc ác của bà cụ Tô.

“Anh ơi, có phải chỗ đó không?”

“Là nó đó.” Tô Khải trầm giọng trả lời, l*иg ngực phập phồng, ở đây có rất nhiều người, người kéo đất kéo gạch, người khiêng ván gỗ, còn có người mang gỗ từ dưới chân núi lên, ngoài trừ mấy người lớn còn có bạn bè của cậu ta nữa.

Tô Hòa Bình đỏ mắt không nói gì, mấy người trong đội xây nhà với mấy vị lớn tuổi vỗ vai ông, mấy đứa bạn thì lén lút nói với Tô Khải: Chúc mừng người anh em thoát khỏi biển khổ.

Mà ngay cả Chu Tuệ Ngọc cũng được mấy người thím Trương tới lôi kéo an ủi.

Tô Điềm: ….

Cô không có chị em gì cả, huhuhu!



Trong thôn, phòng ở rất đơn giản, lại có thêm nhiều người sức lớn, nghĩ đến Tô Điềm với Tô Khải đã lớn rồi, thì xây ba căn phòng, Tô Điềm và Tô Khải mỗi người một phòng, Tô Hòa Bình cùng vợ ở một căn phòng lớn, bức tường cao hơn nửa người , có một lối đi nhỏ, một bên là phòng ngủ, còn bên kia là phòng bếp.

Mà ngay cả giường cũng được mọi người hỗ trợ làm xong, tạm thời chưa lên ngủ được, bên cạnh còn kê thêm một cái bàn giản dị cũng hoàn thành.

Bọn họ có nhà, nhà của họ, so với nhà của ông cụ Tô thì tốt hơn rất nhiều,... phía sau nhà thì sẽ chậm rãi mua thêm.

Lúc này thời tiết đẹp, phơi nhà được bốn năm ngày, người một nhà bắt đầu dọn vào, dù quan hệ rất tốt thì cũng không thể ở nhờ mãi được.

Tô Điềm nhìn mẹ Tô trải chăn đệm lên giường cô, trải thêm một cái nữa lên giường của Tô Khải, mà trên giường của vợ chồng Tô lại trải một lớp rơm đã được phơi khô.

“Không sao đâu, bây giờ lại không lạnh, nhà mình lại trên cao, ánh nắng chiếu vào phơi cả ngày, trong phòng không sợ lạnh một chút nào.” Mẹ Tô cười an ủi hai đứa con, vẻ mặt thỏa mãn.

Cha Tô cũng cười, mượn một cái xẻng của đại đội trưởng, dùng chỗ ván gỗ còn thừa làm một cái nhà vệ sinh, con gái của ông nhát gan, cứ đến mùa hè là dưới hố xí sẽ có sâu, mỗi lần nhìn thấy đều sợ đến phát khóc, ông nghĩ ra một biện pháp, xem thử có thể xây một cái nhà vệ sinh như trên thị trấn không.

Tô Điềm không nói hai lời, vác rơm trải lên giường của cô, đem chăn sang cho mẹ Tô, Tô Khải học theo em gái, đem đệm sang cho cha mẹ, như vậy cha mẹ có cái nằm cũng có cái che, sau đó đưa chăn của mình cho em gái, nhưng Tô Điềm không đồng ý, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc.

Tô Khải không có cách nào, chỉ có thể ôm cái chăn đầy miếng vá quay về phòng của mình.