Chương 17: Hai Trăm Đồng Là Thu Xếp Xong Hai Mươi Năm Sau

“Như vậy mà ít sao? Con biết là phải kiếm ăn trong đất, nhưng một năm con không thể kiếm tám mươi đồng được, một năm mười đồng, hai người muốn nhiều hơn cũng không có, ra ở riêng con còn phải nuôi vợ con của con nữa, chả nhẽ cha mẹ no đủ còn gia đình con thì bị đói? Về phần lương thực, lúa mì bảy mươi lăm hào một cân, ngũ cốc bảy hào, nếu cha không cho chúng con hai trăm đồng kia, vậy thì trực tiếp quy đổi ra đi.”

“Lương thực một năm bốn mươi cân, gạo thì sáu mươi cân, cha, mẹ, hai người đừng quá vội, dưỡng lão thì cũng không thể để một mình con làm được, con ra một nửa, anh trai ra một nửa, dù sao cha mẹ và anh ăn chung một nồi, nhà anh trai có cho hay không con không quan tâm, ngược lại là phần của con một phần cũng sẽ không thiếu.”

“Là lý do như này đó, anh họ, không sai biệt lắm.” Đại đội trưởng thấy ông cụ Tô còn muốn nói nữa, trực tiếp chặn ngang ông ta, đúng là lòng tham không đáy.

Tô Hòa Bình vốn muốn tính làm một cân hai hào, nhưng lại nghĩ, ông coi họ là cha mẹ nhưng cha mẹ lại không coi ông là con, cần gì phải như vậy chứ.

“Cha, ông bà đã lớn tuổi rồi, cứ tính thêm một ít lương thực đi, một trăm đồng có thể đổi được năm trăm bảy mươi mốt cân gạo, một năm sáu mươi cân, có thể ăn trong chín năm rưỡi, còn về lương thực thô, mình còn dư 110 đồng để đóng tiền dưỡng lão năm nay, còn dư lại chín mươi đồng có thể đổi được 1285 cân lương thực phụ, một năm bốn mươi cân, như vậy là ba mươi hai năm, ây da, đến lúc đó thì ông bà nội đã đi rồi…”

Tô Điềm ngạc nhiên nói, hiển nhiên là cố ý nói để chọc tức hai ông bà cụ Tô.

Ông cụ Tô ngồi ở đầu giường gần lò sưởi, mặt tức đến tái xanh, đại đội trưởng ho khan một cái để che giấu tâm trạng lúc này, đáy mắt của Tô Khải đều là ý cười, mặc kệ em gái mình tính toán đúng hay sai, nhưng nhìn cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, sao có thể dễ thương đến vậy.



“Cha, con không nói tới ba mươi mấy năm, trực tiếp quy đổi ra lương thực tinh, đổi một cái năm ngắn hơn, tầm hai mươi năm đi, trong hai mươi năm này, con sẽ đưa cho cha mười chín năm tiền trợ cấp, cha có muốn hay không?”

Ông cụ Tô không ngờ, người trông đàng hoàng như này lại là một tên bụng dạ xấu xa, tính toán như vậy, hai trăm đồng thì nuôi bọn họ hai mươi năm.

Liếc sang Tô Hòa Bình vẫn đứng bất động, trong lòng nảy lên một cái, ông ta cảm thấy không thể khống chế thằng hai được nữa rồi, xem ra là bọn họ đã chèn ép quá, không thể như vậy được.

“Được rồi, con đã lớn, có ý nghĩ riêng của mình, chỉ có điều, bất kể như thế nào, chúng ta vẫn là người một nhà, nếu có chuyện thì vẫn nên giúp đỡ.”

“Đúng vậy, nên giúp đỡ.” Tô Hòa Bình mập mờ nói một câu, ông cụ Tô lại cho rằng thằng hai đã đáp ứng rồi, nhưng thật ra ý của Tô Hòa Bình là, Tô Hồng Quân làm công nhân ở xưởng dệt cũng nên về giúp đỡ, chứ không phải mỗi lần có chuyện lại chạy tới tìm ông nghĩ cách giải quyết.

Giấy tờ để dọn ra ngoài chia làm ba bản, đại đội trưởng một bản, Tô Hòa Bình và ông cụ Tô, mỗi người một bản.

Cho tới khi đem giấy tờ cầm ở trong tay, người một nhà mới thở phào một hơi, còn có một chuyện còn vui hơn đó là, hai trăm đồng là thu xếp xong hai mươi năm sau, như vậy thật sự quá tốt.