Chương 6: Làm Nhiệm Vụ Chứng Kiến Kết Cục!

nhóm dịch: bánh bao

Phát biểu bá đạo như vậy, cũng không biết Cố Uyên có thích hay không.

“Xin cô nhớ kỹ lời nói của mình, đối xử tốt với Đại Bảo và Bối Bối.”

Âm thanh người đàn ông lãnh đạm xa cách, trong lòng suy nghĩ biến hóa Nhan Tư Tư.

Đôi mắt xinh đẹp ngày xưa của Nhan Tư Tư chưa bao giờ nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt lơ đãng kia cũng mang theo lãnh đạm và xa cách, tuyệt đối sẽ không mềm mại nói chuyện với anh như bây giờ.

Đại khái Nhan Tư Tư đang mê hoặc anh, trên thực tế là muốn ly hôn với anh, mang theo hai đứa nhỏ đến Tô gia ở huyện thành sinh sống.

Nhan Tư Tư không biết Cố Uyên đang suy nghĩ cái gì, cô đã không thể chờ đợi được để đi tìm hàng xóm tính sổ.

“Cố Uyên, trước khi em đi Tô gia đòi tiền, em đã nhờ Chu Xuân Hà cách vách hỗ trợ chăm sóc Đại Bảo và Bối Bối, còn hứa hẹn sẽ cho cô ta một đồng.”

“A, kết quả cô ta chính là chăm sóc như vậy! Cô ta cố ý hại Bối Bối cũng phát sốt, lại bỏ hai đứa bé về cách vách, căn bản cũng không quan tâm sống chết của hai bé.”

Chu Xuân Hà là hàng xóm của bọn họ, năm nay hai mươi bảy tuổi, người ở thôn cách vách gả tới, bình thường Nhan Tư Tư gọi cô ta một tiếng chị Xuân Hà.



Bây giờ, gọi tên cô ta chính là còn nể mặt đấy!

Nhan Tư Tư kéo Cố Uyên từ trên ghế dậy, muốn chạy sang phòng bên cạnh tìm Chu Xuân Hà.

Bỗng nhiên, Nhan Tư Tư cảm giác trên đùi nằng nặng, cúi đầu liền nhìn thấy Đại Bảo đang ôm chân cô.

“Mẹ ơi!”

Đôi mắt to của Đại Bảo chợt lóe lên, giống như hai quả nho đen trong nước, trái tim Nhan Tư Tư nhìn thấy đều nảy mầm.

Con của cô đẹp quá đi thôi!

“Đại Bảo, là mẹ đánh thức con sao?” Nhan Tư Tư khom lưng muốn ôm lấy bé con nhà mình.

Lại không biết, Đại Bảo buông chân cô ra, ngược lại giang tay với Cố Uyên.

“Ba, ôm ôm.”

Cố Uyên khom lưng nhẹ nhàng ôm lấy con trai, thoáng nhìn thấy ánh mắt có chút mất mát của Nhan Tư Tư, trong lòng bất giác để ý, miệng không khống chế được thay con trai giải thích.

“Đại Bảo sợ cô mệt.”



Đại Bảo gật cái đầu nhỏ: “Mẹ sẽ mệt ạ, ba khỏe lắm, bé con sẽ không mệt.”

Nhan Tư Tư đến gần hai cha con, cúi đầu hôn lên khuôn mặt non nớt của Đại Bảo.

“Đại Bảo thật ngoan nha, nhưng mẹ không mệt, có thể ôm được Đại Bảo, con cho mẹ ôm có được không?”

Khi cô làm nhiệm vụ ở thế giới khác, để sống sót đều dựa vào nỗi nhớ về Cố Uyên và hai bé con.

Cô muốn ôm hai con từ lâu.

Kiếp trước Tô Tinh Vãn thấy không ít thanh niên trí thức trở về thành, lo lắng Cố Uyên cũng sẽ mang Nhan Tư Tư trở về kinh thành, sợ Nhan Tư Tư sẽ xoay người giẫm lên đầu cô ta, nhiều lần nhắc với Cố Uyên không có năng lực nuôi sống cô và hai bé con, đề nghị cho Nhan Tư Tư một khoản tiền, để cô nuôi con gái cho Cố Uyên.

Điều kiện tiên quyết là, Nhan Tư Tư muốn mang Đại Bảo về Tô gia, còn phải ly hôn với Cố Uyên, mà Bối Bối để lại cho Cố Uyên.

Khi đó Nhan Tư Tư không để ý đến Cố Uyên, hơn nữa thanh danh Cố Uyên không tốt, cô thật sự sợ nuôi không nuôi dạy hai đứa con thật tốt, hơn nữa cô cảm thấy hai người không có tình cảm gì, liền thật sự ly hôn với Cố Uyên.

Cô mang theo Đại Bảo chuyển đến Tô gia huyện thành, lặng lẽ để lại một khoản tiền, cứ thế vứt bỏ Cố Uyên cùng con gái Bối Bối.

Sau khi Nhan Tư Tư chết, có một giọng nói vì dụ dỗ cô mau xuyên không đi làm nhiệm vụ, để cô nhìn thấy kết cục của Cố Uyên và hai bé con.