Chương 7: Đã Ra Tay Thì Phải Diệt Cô Ta Luôn

nhóm dịch: bánh bao

Con trai Tô Tinh Vãn lỡ tay gϊếŧ người, cô ta tốn chút tiền sai người chỉ thành Đại Bảo, ném tội danh sang người Đại Bảo, còn làm giả chứng cứ.

Nhân chứng vật chứng đều có, cuộc sống của Đại Bảo buộc phải vẽ dấu chấm hết.

Nhan Tư Tư đã trở lại, không phải cô không muốn báo thù, chỉ là trước mắt quan trọng nhất là ở bên cạnh Cố Uyên và hai bé con.

Về phần Tô Tinh Vãn bên kia, cô muốn chờ một cơ hội đánh đổ cô ta luôn.

Một khi ra tay, cô không muốn để lại bất kỳ khả năng xoay người nào cho Tô Tinh Vãn.

“Đại Bảo thật ngoan nha, nhưng mẹ không mệt, có thể ôm được Đại Bảo, con cho mẹ ôm có được không?”

Khi cô làm nhiệm vụ ở thế giới khác, để sống sót đều dựa vào nỗi nhớ về Cố Uyên và hai bé con.

Cô muốn ôm hai con từ lâu.

Kiếp trước Tô Tinh Vãn thấy không ít thanh niên trí thức trở về thành, lo lắng Cố Uyên cũng sẽ mang Nhan Tư Tư trở về kinh thành, sợ Nhan Tư Tư sẽ xoay người giẫm lên đầu cô ta, nhiều lần nhắc với Cố Uyên không có năng lực nuôi sống cô và hai bé con, đề nghị cho Nhan Tư Tư một khoản tiền, để cô nuôi con gái cho Cố Uyên.

Điều kiện tiên quyết là, Nhan Tư Tư muốn mang Đại Bảo về Tô gia, còn phải ly hôn với Cố Uyên, mà Bối Bối để lại cho Cố Uyên.

Khi đó Nhan Tư Tư không để ý đến Cố Uyên, hơn nữa thanh danh Cố Uyên không tốt, cô thật sự sợ nuôi không nuôi dạy hai đứa con thật tốt, hơn nữa cô cảm thấy hai người không có tình cảm gì, liền thật sự ly hôn với Cố Uyên.

Cô mang theo Đại Bảo chuyển đến Tô gia huyện thành, lặng lẽ để lại một khoản tiền, cứ thế vứt bỏ Cố Uyên cùng con gái Bối Bối.

Sau khi Nhan Tư Tư chết, có một giọng nói vì dụ dỗ cô mau xuyên không đi làm nhiệm vụ, để cô nhìn thấy kết cục của Cố Uyên và hai bé con.

Con trai Tô Tinh Vãn lỡ tay gϊếŧ người, cô ta tốn chút tiền sai người chỉ thành Đại Bảo, ném tội danh sang người Đại Bảo, còn làm giả chứng cứ.

Nhân chứng vật chứng đều có, cuộc sống của Đại Bảo buộc phải vẽ dấu chấm hết.

Nhan Tư Tư đã trở lại, không phải cô không muốn báo thù, chỉ là trước mắt quan trọng nhất là ở bên cạnh Cố Uyên và hai bé con.

Về phần Tô Tinh Vãn bên kia, cô muốn chờ một cơ hội đánh đổ cô ta luôn.

Một khi ra tay, cô không muốn để lại bất kỳ khả năng xoay người nào cho Tô Tinh Vãn.

Đại Bảo chớp chớp đôi mắt như quả nho to, ngửa đầu nhìn ba nhóc con giống như đang hỏi thăm. Thấy Cố Uyên gật đầu, Đại Bảo vươn bàn tay nhỏ bé non nớt về phía Nhan Tư Tư, nhếch miệng nhỏ nhắn, lộ ra hàm răng sữa trắng nõn.

“Mẹ có thể ôm Đại Bảo nha.”

“Bé ngoan của mẹ!” Nhan Tư Tư cẩn thận bế Đại Bảo từ trong ngực Cố Uyên, ngắm nhìn nhan sắc của bé con nhà mình, trong lòng ấm áp.

Bàn tay nhỏ bé non nớt của Đại Bảo vuốt ve khuôn mặt Nhan Tư Tư: “Mẹ, mẹ không vui sao?”

“Không có, mẹ đang suy nghĩ Đại Bảo và Bối Bối thích ăn cái gì.” Nhan Tư Tư cười nói, “Mẹ mua bánh bao thịt thơm ngào ngạt, Đại Bảo có muốn ăn hay không?”

“Muốn ạ!” Âm thanh non nớt vang lên, Đại Bảo không do dự đồng ý.

Nhan Tư Tư khom lưng đặt Đại Bảo trên mặt đất, cầm một cái túi thịt đặt trên tay Đại Bảo.

“Được, vậy con về phòng xem em gái, mẹ vào bếp hấp cho con bánh bao nóng. Nếu em gái dậy rồi thì gọi mẹ được chứ?”

Đại Bảo hiểu chuyện gật đầu: “Vâng.”

Nhóc con với đôi chân ngắn chạy vào phòng.