Chương 45: Lấy Thịt Từ Hư Không

Nhan Tư Tư cười gật đầu: “Chú Nhan, chú cũng đừng lo lắng cho chúng cháu. Người Nhan gia thật sự không ảnh hưởng được đến tâm trạng của chúng cháu đâu, bọn họ làm gì thì kệ bọn họ, nhưng nếu bọn họ muốn làm tổn thương cháu, anh Uyên sẽ bảo vệ cháu.”

Nhan Lập nói liên tục ba chữ “Được”, đưa tay vỗ vỗ vai Cố Uyên: “Nhớ chú ý đúng mực, có việc thì đi tìm chú. Được rồi, các cháu về nhà đi, Đại Bảo và Bối Bối còn nhỏ, đừng xa bọn nhor quá lâu.”

Bây giờ ngũ giác của Nhan Tư Tư cực kỳ nhạy cảm, có thể cảm nhận được hai nhóc con ở trong phòng rất ngoan nên mới không vội vã chạy về xem hai đứa, nếu không cô cũng không muốn để cho hai nhóc con rời khỏi tầm mắt của mình quá lâu.

Cô bảo Nhan Lập đừng vội về nhà, sau đó đi thẳng vào phòng bếp lấy một đĩa ốc đồng xào từ trong nồi ra, xoay người đi ra.

“Chú Nhan, đây là món ốc xào măng chua tía tô cháu làm, chú mang về nếm thử.”

Nhan Lập ngửi thấy mùi thơm truyền đến chóp mũi, không khỏi nuốt nước miếng: “Tư Tư à, các cháu nuôi hai nhóc con cũng không dễ dàng, hay là giữ lại tự ăn đi. Ốc đồng này khắp nơi đều có, nếu các chú thích ăn thì đã sớm đi nhặt mang về nhà rồi.”

Nếu ánh mắt của chú không nhìn chằm chằm đĩa ốc đồng xào thì Nhan Tư Tư cũng muốn tin chú ấy không thích ăn!

Thời buổi nauy gia vị của mọi nhà đều ít đến đáng thương, hàng năm dầu đậu nành có thể được phân vốn đã ít, các nhà trong thôn khi nấu ăn cũng chỉ rắc chút muối, nhỏ vài giọt dầu thôi là coi như xong, ốc đồng làm ra vừa tanh vừa khó ăn nên mới không muốn nhặt về ăn.

“Chú Nhan, cháu làm rất nhiều, đĩa này là làm cho chú, chú đừng từ chối nữa.”

Cố Uyên trực tiếp cầm đĩa ốc xào trong tay Nhan Tư Tư đưa cho Nhan Lập: “Thôn trưởng, Tư Tư đưa cho chú thì chú cứ cầm lấy.”

Nhan Tư Tư nói tiếp: “Chú Nhan, ốc đồng là làm cho chú ăn nhưng đĩa phải trả.”

Nhan Lập nghe Nhan Tư Tư nói như vậy, không nhịn được nở nụ cười, nhận đĩa ốc đồng xào kia.



Nhan Lập vừa đi, Nhan Tư Tư và Cố Uyên liền xoay người vào sân.

Cố Uyên nhìn Nhan Tư Tư đi bên cạnh, có hơi do dự hỏi: “Tư Tư, em cảm thấy anh hung dữ sao? Em có sợ không?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Nhan Tư Tư hiện lên nụ cười, duỗi tay ôm lấy tay Cố Uyên: “Anh Uyên, em cảm thấy anh cực kỳ đẹp trai, nhất là lúc đánh Tôn Tố Phân, lúc đó cứ như là một đại hiệp cao lớn mạnh mẽ vậy!”

Nhìn Nhan Tư Tư không giống như đang nói dối, Cố Uyên thở phào nhẹ nhõm.

Trước kia anh sẽ không cân nhắc đến vấn đề này, bởi vì lúc đó trong mắt Nhan Tư Tư không có anh, anh không cần hỏi cũng có thể biết.

Lúc một nhà bốn người ngồi vây quanh bàn ăn, Cố Uyên nhìn bánh thịt hấp và cá vàng hấp trên bàn, bỗng im lặng.

Vợ anh không cần đi mua thịt, lại lấy thịt từ hư không.

Nhưng anh không hỏi gì cả.

So với việc Nhan Tư Tư có thể lấy ra đủ loại đồ ăn để nấu, Cố Uyên càng tò mò về sự thay đổi của hai người đêm qua.

Sau khi cả nhà tắm xong, ngồi trên giường, nhìn Đại Bảo và Bối Bối đang mê mẩn với món đồ chơi, Cố Uyên ra hiệu Nhan Tư Tư nằm xuống.

Nhan Tư Tư ngạc nhiên trước yêu cầu lạ lùng của anh nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

Cố Uyên hai chân quỳ xuống trước mặt Nhan Tư Tư, hai tay đặt vào hông cô, anh ấn bên này rồi đến bên kia, như thể muốn kiểm tra chiếc giường này vậy.