Chương 42: Sẽ Sống Tốt Thôi

“Trước kia các người sợ tôi trở về Tô gia, cướp đi sự sủng ái của Tô gia dành cho Tô Tinh Vãn, tôi không ủng hộ nhưng có thể hiểu. Bây giờ tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với Tô gia, Tô Tinh Vãn nhà các người đã là con gái duy nhất của xưởng trưởng, tại sao việc gì cũng phải hãm hại tôi? Các người không muốn nhìn thấy tôi sống phải không?”

Thôn trưởng Nhan Lập đi theo vài vị thôn dân tới, nghe được Nhan Tư Tư nói những lời này có chút đau lòng: “Tư Tư đừng nói như thế, cháu chắc chắn sẽ sống tốt thôi.”

Chú ấy từ bé đã nhìn Nhan Tư Tư lớn lên, luôn coi Nhan Tư Tư như con gái của mình.

Trước đây, khi nhìn thấy Nhan gia bắt nạt Nhan Tư Tư, chú ấy thậm chí còn bàn bạc với vợ đưa cô về nuôi, trong nhà cùng lắm thì mỗi người ăn ít một ngụm, nhưng Nhan gia không đồng ý, chú ấy cũng không thể làm gì được.

Nhan gia đối xử tệ bạc với con gái họ, đặc biệt là Nhan Tư Tư, với tư cách là thôn trưởng Nhan Lập đã từng khiển trách giáo dục nhưng không có tác dụng.

Hơn ba năm trước, chú ấy biết Nhan Tư Tư không phải là con ruột của Nhan gia, còn lén đánh tráo con với người khác, thôn trưởng không nói nên lời, chú ấy ước gì mình không phải cùng một tộc với Nhan gia.

Có lẽ là khi nhìn thấy thôn trưởng tới, Tôn Tố Phân mới lấy lại dũng khí, cho rằng Cố Uyên sẽ không đánh bà ta trước mặt thôn trưởng.

“Chú của Kiến Nghiệp, chú nhất định phải phân xử cho chúng tôi! Đều do Nhan Tư Tư là cô ta hại Kiến Nghiệp nhà chúng tôi!”

Nhan Lập trông rất nghiêm túc, liếc nhìn Nhan gia, cuối cùng ánh mắt rơi vào Tôn Tố Phân, người đang vừa khóc vừa la kia.

“Kiến Nghiệp là do bà đánh?”



Nhìn thấy Tôn Tố Phân đột nhiên quên khóc, Nhan Lập hừ lạnh một tiếng.

“Bà đánh người thì liên quan gì đến Tư Tư? Trước đây bà bắt nạt Tư Tư còn chưa đủ. Bây giờ Tư Tư không liên quan gì đến gia đình bà, bà còn đến bắt nạt người ta, có phải bà không coi thôn trưởng này ra gì không? Hay bà cho rằng người dân Thập Lý thôn của chúng tôi sẽ nhìn bà ép Tư Tư đến chết?”

Vương Hồng Yến hoàn toàn hoảng sợ, vội vàng giải thích: “Thôn trưởng, mẹ chồng tôi không phải cố ý đánh anh cả. Là Nhan Tư Tư! Chính là cô ta, cô ta nói anh cả trộm tiền của mẹ chồng cho anh vợ, mẹ chồng tức quá mới đánh người, không nghĩ tới lại đập vỡ đầu anh cả.”

Sau khi đưa Nhan Kiến Nghiệp đi bệnh viện, Tôn Tố Phân liền đem trách nhiệm đổ lên đầu Vương Hồng Yến, nói nếu không phải em dâu như cô khua môi múa mép, bà cũng sẽ không đánh con trai mình, còn vì thế mà đánh Vương Hồng Yến một trận.

Vương Hồng Yến nói với mẹ chồng Tôn Tố Phân, việc đó là Nhan Tư Tư nói, lúc này mới có chuyện chạy tới tìm Nhan Tư Tư kiếm chuyện, để moi tiền từ Nhan Tư Tư chữa bệnh cho Nhan Kiến Nghiệp, moi được càng nhiều càng tốt.

Mẹ chồng cô ta không thể lợi dụng Nhan Tư Tư, lại tin việc Nhan Kiến Nghiệp trộm tiền là do Nhan Tư Tư đồn thổi, sau khi trở về chắc chắn sẽ còn đánh mắng cô ta.

Cho nên Vương Hồng Yến bây giờ quyết tâm kéo Nhan Tư Tư xuống nước, huống chi cô ta thật sự nghe được từ Nhan Tư Tư!

Nhan Tư Tư cười lạnh một tiếng, dùng ánh mắt lạnh lùng lãnh đạm nhìn Vương Hồng Yến: “Lời tôi vừa nói, cô nghe không rõ sao?”

“Ba năm qua, tôi và nhà các người giao tiếp đều là các người đến gây phiền phức cho tôi hoặc là vì Tô Tinh Vãn theo dõi tôi. Tôi từ đâu biết được Nhan Kiến Nghiệp trộm tiền của Tôn Tố Phân, một chuyện bí mật như vậy?”