Chương 40: Kéo Người Đến Đánh Nhau Rồi!

Cô định mở cửa đánh Tôn Tố Phân một trận, chợt cô thấy Cố Uyên đi từ cửa sau vào.

Gương mặt Nhan Tư Tư ngay lập tức thay đổi, cô cười rộ lên rồi ôm Cố Uyên: “Anh Uyên, sao anh lại đi từ cửa sau?”

Cố Uyên cảm nhận được sự mềm mại trong vòng tay, cơ thể anh bỗng cứng lại, tai anh hơi nóng lên.

“Anh thấy trước cửa có người nên lo lắng về xem em và hai đứa, cho nên mới đi từ cửa sau?”

“Anh Uyên, anh thật tốt.” Nhan Tư Tư hôn lên hầu kết của Cố Uyên, chỉ tay về phía cửa nhà chính, “Đại Bảo và Bối Bối đang ngoan ngoãn ở trong đó đấy. Em đang tính xem Tôn Tố Phân muốn làm trò quỷ gì, anh cùng đi được không?”

Cố Uyên nuốt nước bọt, nhìn xuống đôi mắt to long lanh của Nhan Tư Tư, chỉ muốn chiều theo cô.

“Được, anh đi cùng em, nhưng em phải trốn đằng sau anh, đừng để họ khiến mình bị thương.”

“Anh Uyên của nhà chúng ta là thanh niên trí thức mạnh mẽ nhất thôn, ai dám bắt nạt em chứ?” Nhan Tư Tư cười nhìn Cố Uyên rồi nắm lấy tay anh mà mở cửa.

Ngay khi cánh cửa mở ra, nụ cười nổi bật trên gương mặt của Nhan Tư Tư dường như được thay thế bằng sự lạnh lùng.

“Tôn Tố Phân, bà làm ầm ỉ đủ chưa?”

Nhìn vào cánh cửa đột ngột mở ra, nghe thấy giọng điệu lạnh lùng vô tình của Nhan Tư Tư, Tôn Tố Phân giật mình, rồi ngay lập tức quên khóc.

Những người khác trong Nhan gia cũng choáng váng, họ chưa bao giờ thấy Nhan Tư Tư giận dữ và thờ ơ như vậy.

Có một vài dân làng đứng bên cạnh xem náo nhiệt, trong mắt hiện lên vẻ kỳ lạ, trong lòng lại nghĩ chẳng lẻ đúng là lấy gà theo gà lấy chó theo chó, Nhan Tư Tư lấy Cố Uyên nên cũng trở nên hung dữ.

Nhan Tư Tư lạnh lùng nhìn gia đình này, cô thấy con trai cả của Tôn Tố Phân là Nhan Kiến Nghiệp vắng mặt, cả con trai bảy tuổi của Nhan Kiến Nghiệp cũng không ở đó.



“Bà nghĩ rằng tôi rất dễ bắt nạt, hay bà nghĩ anh Uyên nhà tôi không đυ.ng đến dao nữa, nên chạy đến cửa của chúng tôi để khóc? ồ ~ Ai cho bà sự can đảm đó?”

Đôi mắt của Vương Hồng Yến xoay qua xoay lại rồi kéo góc áo của Tôn Tố Phân: “Mẹ, sao mẹ không nói nữa?”

Tôn Tố Phân hồi thần, lấy tay rút góc áo mà Vương Hồng Yến đang cầm ra, rồi nhìn chằm chằm vào Nhan Tư Tư.

“Nhan Tư Tư, mày là một con đàn bà ác độc! Đáng ra hồi đó tao nên ném mày vào hố phân cho mày nghẹt chết, để tránh cho ngày hôm nay mày làm tổn thương đến gia đình tao!”

Nhan Tư Tư thực sự không nói nên lời. Cô hoàn toàn không thể hiểu Tôn Tố Phân đang nói cái gì, vì vậy cô nhìn Ngô Thải Hà.

“Ngô Thải Hà, Tôn Tố Phân nói có ý gì, người đàn ông của chị mất rồi?”

Tôn Tố Phân nhìn chằm chằm vào Ngô Thải Hà, không cho chị ấy nói, bà ta lại tự khóc lớn lên, trông rất đau khổ.

“Hu hu hu, mọi người đến mà xem. Nhan Tư Tư gϊếŧ chết gia đình tôi! Nó châm ngòi ly gián quan hệ của Kiến Nghiệp và Kiến Tài, hại con trai Kiến Nghiệp của tôi não bị chọc thủng, chảy máu đầy đất!”

“Nhan Tư Tư, tao muốn mày đền lại mạng cho con trai Kiến Nghiệp của tao!”

Trong lúc nói chuyện, Tôn Tố Phân đột nhiên lao về phía Nhan Tư Tư.

Đột nhiên, Cố Uyên kéo Nhan Tư Tư ra phía sau anh, giơ chân lên đá Tôn Tố Phân, đá người ra xa hai mét.

Đôi mắt phượng của Cố Uyên nhuốm vẻ độc ác, anh nhìn Tôn Tố Phân đang nằm trên mặt đất một cách thờ ơ: “Bà muốn làm gì Tư Tư?”

Tôn Tố Phân nằm trên mặt đất không thèm đứng dậy, khi bắt gặp ánh mắt ăn thịt người của Cố Uyên, bà ta không khỏi run rẩy.