Chương 33: Tự Dâng Mình Cho Anh!

Cố Uyên nghe được lời của con gái, biết trong lòng Nhan Tư Tư có tính toán, liền chuyển đề tài nói về người Nhan gia.

Người Nhan gia buổi sáng ở trên ruộng lúa mất mặt, bị thôn trưởng dạy dỗ một trận, đến trạm phát thanh kiểm điểm, còn bị phạt thu hoạch sau đó đi sửa kênh mương.

Nhan Tư Tư cảm thấy người Nhan gia bị trừng phạt như thế còn lâu mới đủ, cô biết rất nhiều chuyện của người Nhan gia, cân nhắc phải lợi dụng những chuyện này như thế nào để người Nhan gia nội bộ lục đυ.c.

Sau khi ăn xong, Cố Uyên tranh nhau rửa chén, Nhan Tư Tư liền tắm rửa cho Bối Bối.

Cố Uyên rửa bát đũa xong, tự nhiên giúp Đại Bảo tắm rửa.

Sau khi một nhà bốn người đều tắm rửa xong, Cố Uyên muốn cầm quần áo đã thay ra ra bờ sông tắm, bị Nhan Tư Tư trừng mắt một cái.

“Anh Uyên, trong nhà có em, anh đừng tự mình làm hết chuyện gì.”

Cô đã tính toán kỹ, chờ ngày mai Cố Uyên đi làm, cô sẽ giấu hai đứa con lặng lẽ ném quần áo vào máy giặt trong không gian.

Đúng vậy, có Nhan Tư Tư ở nhà mà.

Cố Uyên trong lòng cười tự giễu, anh biết chính mình và Nhan Tư Tư kết hôn là bất đắc dĩ, nhưng nếu đã đưới cô, anh sẽ hoàn thành trách nhiệm của người chồng.



Anh không cần cô làm ruộng để kiếm công điểm,việc trong nhà mọi việc gần anh cũng làm hết, anh chỉ không muốn Nhan Tư Tư sẽ hối hận gả cho anh.

Trước kia Nhan Tư Tư không thích anh, muốn đối xử tốt với cô thì anh phải cẩn thận, sợ khiến cho cô phản cảm.

Bây giờ cô thay đổi trông có vẻ tốt hơn, anh lại cảm thấy rất bất an.

“Nhan Tư Tư, có chuyện gì thì cứ nói ra đi.”

Cho dù Nhan Tư Tư thực sự muốn ra đi, anh cũng chấp nhận số phận của mình,sẵn sàng để cô ra đi.

Nhan Tư Tư lấy thước dây ra trước mặt Cố Uyên khua khoắng, đôi mắt hạnh ngấn nước, mỉm cười: “Em muốn đo kích cỡ, may cho anh hai bộ quần áo.”

Cố Uyên càng ngày càng hoang mang không biết Nhan Tư Tư muốn làm gì, dựa theo tính tình của cô, cho dù muốn ra đi cũng sẽ không vòng vo.

Trong lúc anh đang suy nghĩ, Nhan Tư Tư đã ghi chép kích cỡ của anh kỹ càng.

Sau khi đo kích thước, cô tịch thu đồ chơi của hai nhóc con, giục chúng đi ngủ.

Sau khi dỗ hai con ngủ, Nhan Tư Tư nhẹ nhàng bò tới và nằm xuống bên cạnh Cố Uyên.



Trong bóng đêm Cố Uyên cả người cứng đờ, không dám cử động.

Giây tiếp theo, cánh tay của Nhan Tư Tư duỗi ra ôm lấy anh, bộ ngực mềm mại của cô áp vào cánh tay anh.

Sau đó, một chân của cô duỗi ra đè lên người anh.

Cảm nhận được hô hấp của Cố Uyên có rối loạn, Nhan Tư Tư biết anh không hề ngủ.

Nghĩ rằng sự lấy lòng của mình đối với Cố Uyên không có tác dụng gì, cô lo lắng đưa tay lên dò dẫm, khi tìm thấy vị trí môi Cố Uyên, cô dùng đôi môi anh đào của mình hôn lên môi anh.

Cố Uyên không khỏi mở to mắt, nắm lấy cổ áo sau của Nhan Tư Tư, muốn kéo cô gái này ra.

Nhan Tư Tư giống như một con bạch tuộc, ôm thật chặt, trượt lên trên người anh, loạng choạng cắn mạnh vào đôi môi mỏng của anh.

Một lúc lâu, Nhan Tư Tư nằm trên ngực Cố Uyên thở hổn hển, vẫn ôm chặt anh, không cho anh cơ hội thoát ra.

Dán sát nhau, Nhan Tư Tư rõ ràng nhận ra Cố Uyên có chút biến hóa, nghe bên tai âm thanh nghẹn ngào thở dốc, trong lòng cười thầm thanh niên trí thức hung hãn nhất trong thôn thực ra là một tên nhát gan.

Cô lặng lẽ túm thịt trên bụng Cố Uyên, nghe thấy Cố Uyên gầm gừ trong bóng tối, khóe môi vô thức hiện lên nụ cười đạt được mục đích.