Chương 9: Chỉ Cảm Ơn Bằng Lời Nói Thôi Sao?

Người đàn ông nói vô cùng mạnh mẽ, giống như tiếng chuông trầm lắng, vang vọng vào trái tim Đỗ Kiều, cô ngẩng đầu nhìn bên mặt sắc sảo của anh, lén kéo nhẹ góc áo anh.

Ý tứ là: Nói dối là không tốt.

Cảm nhận được góc tay áo bị kéo, Tần Thiệu Diên hơi cong môi nhưng trong mắt người ngoài, trông anh rất nghiêm túc.

Nghe nói phải đến công an, bà Vương sợ hãi, biết Đỗ Kiều là hôn thê của vị sĩ quan quân nhân này càng khiến bà ta sợ hơn nữa, vội vàng đứng dậy, kéo con trai đi.

Vương Tiểu Hổ quay đầu nhìn Đỗ Kiều, ánh mắt không cam lòng, nhưng làm ảnh hưởng tới mối quan hệ hôn nhân của quân nhân, hắn ta không dám.

Một số người thấy bà ta muốn chạy, vội vàng chặn đường: "Bà sợ cái gì vậy? Những lời lúc nãy không phải là nói dối chúng tôi chứ?"

"Nhìn bà ta thế kia chắc chắn là đang lo sợ, lớn tuổi mà ác độc, may mà cô gái không chọn con trai ngốc của bà ta."

"Đúng vậy, mọi người nhất định phải nhớ mặt họ, nhà nào có con gái sau này không được gả cho nhà họ!"

Lúc này, bà Vương đã không còn tâm trí cãi nhau nữa, vùng vẫy thoát khỏi đám đông, hoảng loạn chạy trốn cùng với con trai.

Không còn náo nhiệt để xem, đám đông dần tan.

Đỗ Kiều cúi đầu, sờ vào mũi mình, nhẹ nhàng nói cảm ơn một lần nữa.

Mái tóc cô mềm mại, khiến người ta muốn vuốt ve, Tần Thiệu Diên cúi đầu nhìn chằm chằm vào xoáy tóc của cô, hỏi nhỏ: "Chỉ cảm ơn bằng lời nói thôi sao?"

"??"

Trong phim kiếm hiệp thường nói: " Ơn cứu mạng không có gì để báo đáp, chỉ có thể trả lại bằng cả thân xác."



Đỗ Kiều đột ngột ngẩng đầu nhìn anh, cảm giác như mình đang bị trêu chọc…

Tuy nhiên, nhớ đến tính cách cứng nhắc, nghiêm túc của nam chính trong sách, cô lại cảm thấy mình nghĩ quá xa.

Cô mân mê ngón tay, mãi không biết nên nói gì, họ không thân đến mức đùa giỡn với nhau như bạn bè được. Nếu trực tiếp hỏi anh muốn được báo đáp như thế nào có vẻ không chân thành, cũng không lịch sự.

"Đi thôi, anh sẽ đưa em về." Thấy cô không chịu ngẩng đầu, Tần Thiệu Diên không làm khó cô nữa.

Đỗ Kiều thở phào nhẹ nhõm, quyết định mua một món quà để cảm ơn anh. Cô ngẩng đầu lên, nở nụ cười ngọt ngào, định từ chối sự giúp đỡ của anh, nhưng lại cảm nhận được cơn đau nhói ở mắt cá chân.

Chỉ trong chốc lát, gương mặt nhỏ của cô trắng bệch.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Là một bác sĩ, Tần Thiệu Diên lập tức nhận ra sự bất thường của cô.

Khi né tránh bà Vương, Đỗ Kiều vô tình bị trật chân, ban đầu chỉ hơi đau, cô không quá quan tâm, nhưng không ngờ bây giờ lại đau đến thế.

"Hình như chân của tôi sưng lên rồi, không biết có tổn thương đến xương không." Đỗ Kiều sợ đau từ nhỏ, lúc này trong mắt đầy nước, mũi đỏ bừng, dáng vẻ đáng thương khiến Tần Thiệu Diên nhíu mày.

Anh quỳ xuống nắm lấy mắt cá chân bị thương của cô, nhẹ nhàng bóp, vẻ nghiêm túc và chú tâm. Khi anh bóp, Đỗ Kiều đau đến mức hít sâu một hơi, để thể hiện sự mạnh mẽ, cô cắn chặt môi không để mình khóc ra tiếng!

Sau khi kiểm tra, chân cô chỉ bị trật khớp chứ không ảnh hưởng đến xương, Tần Thiệu Diên thấy an tâm.

Khi ngẩng đầu lên để nói kết quả, anh thấy khuôn mặt trắng nõn của cô tràn đầy nước mắt. Trải qua hai đời người, đây là lần đầu tiên anh thấy vợ mình khóc thê thảm như vậy, anh vô thức dịu dàng an ủi: "Không sao đâu, bôi ít rượu thuốc, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi, đừng khóc nữa, được không?"

Giọng điệu của anh như mang theo cái móc nhỏ, câu trái tim người ta nhảy lên. Đỗ Kiều dừng khóc trước sự dịu dàng bất ngờ của anh, gương mặt tái nhợt bỗng đỏ bừng.

Cô lại nhận ra nam chính thật sự không giống như trong sách.