Chương 8: Nếu Không Có Anh, Có Lẽ Mặt Cô Đã Bị Hỏng.

Thấy con trai mình đứng về phía người ngoài, bà Vương càng tức giận, nói mà không nghĩ: "Cả nhà Đỗ toàn người mắt một mí, chỉ có mình mày là mắt hai mí, trông giống hồ ly tinh chứ giống ai! Theo tao, cha mày chính là thằng ngu, còn nuôi con cho người khác nữa!"

Một tiếng “chát” vang lên, cả tầng hai đều yên lặng.

Những người xem chuyện đều giật mình, không ai nghĩ rằng cô gái nhỏ bé ấy lại có sức mạnh lớn đến thế, đánh đỏ cả mặt đối phương...

Cảm nhận sự tê rần ở lòng bàn tay, Đỗ Kiều cố gắng giữ bình tĩnh: "Cái tát này dạy bà phải biết nói lời hay ý đẹp, giờ thì tránh ra, không thì tự chịu hậu quả."

Lời cô nói khiến mọi người bừng tỉnh, bà Vương mở to mắt, điên cuồng lao về phía Đỗ Kiều: "Con đĩ, mày dám đánh tao! Để xem tao cào nát cái mặt của mày!"

Đỗ Kiều nhanh chóng né tránh nhưng lại vấp phải đồ đạc trên sàn, may mắn có cái cột bên cạnh nên không ngã. Chỉ trong giây lát, móng tay của đối phương sắp chạm vào mặt cô, cô vô thức nhắm mắt lại, nhưng không thấy đau đớn mà chỉ nghe tiếng rống giận của bà ta: "Mày là ai? Mau buông tay tao ra!"

Đỗ Kiều nhíu mày mở mắt, bộ quân phục màu xám tro quen thuộc, bàn tay lớn với các khớp xương rõ ràng của người đàn ông đang siết chặt cổ tay của bà Vương, toát ra khí chất chính nghĩa.

"Sao anh lại ở đây?"

Tần Thiệu Diên quay đầu nhìn dáng vẻ mảnh khảnh của cô, anh lại hỏi một câu không liên quan: "Em có bị thương không?"

"Tôi không sao, cảm ơn anh." Nếu không có anh, có lẽ mặt cô đã bị hỏng.

Thấy cô thật sự không bị sao, Tần Thiệu Diên mới buông tay bà Vương và kéo Đỗ Kiều ra sau lưng mình.

So với việc mẹ mình bị đánh, Vương Tiểu Hổ càng muốn biết người đàn ông trước mắt là ai, Tần Thiệu Diên không để ý đến đối phương mà liếc mắt ra lệnh: "Tránh ra."

Bà Vương không chịu được sự sỉ nhục này, ngồi phịch xuống đất, bắt đầu khóc lóc. Nội dung cơ bản mà bà ta nói với mọi người xung quanh là: Đỗ Kiều là hồ ly tinh, không chỉ lừa dối tình cảm của con trai bà ta mà còn lừa tiền của gia đình họ. Tóm lại, bà ta cứ nói bất cứ lời nào xấu xa nhất.

Đỗ Kiều tức giận đến nghẹn phổi, chỉ muốn tát bà ta một cái nữa.



Trong thế giới này, người ta thường thông cảm với kẻ yếu thế, dần dần, ánh mắt của mọi người thay đổi, nói đủ thứ, không ai không khinh bỉ hành vi lừa dối đó.

Bà Vương nghe thấy mọi người nói lời ủng hộ mình, liền nhìn Đỗ Kiều với nụ cười khıêυ khí©h.

Thái độ kiêu ngạo này làm Đỗ Kiều phát ốm, cô vừa muốn bước ra từ sau lưng người đàn ông thì nghe Tần Thiệu Diên bất ngờ hỏi: "Bà có thể chịu trách nhiệm về mọi lời mình vừa nói không?"

Bà Vương ngớ người, vô thức hỏi: "Chịu trách nhiệm gì? Ý mày là sao?"

"Nói xấu người nhà quân nhân, mọi người ở đây đều nghe thấy, không bằng để công an xử lý vấn đề này."

"Người nhà quân nhân nào? Con hồ ly tinh này làm sao có thể trở thành người nhà của quân nhân?"

"Đỗ Kiều là vị hôn thê của tôi, nói xấu cô ấy chính là nói xấu người nhà quân nhân."

Người đàn ông nói vô cùng mạnh mẽ, giống như tiếng chuông trầm lắng, vang vọng vào trái tim Đỗ Kiều, cô ngẩng đầu nhìn bên mặt sắc sảo của anh, lén kéo nhẹ góc áo anh.

Ý tứ là: Nói dối là không tốt.

Cảm nhận được góc tay áo bị kéo, Tần Thiệu Diên hơi cong môi nhưng trong mắt người ngoài, trông anh rất nghiêm túc.

Nghe nói phải đến công an, bà Vương sợ hãi, biết Đỗ Kiều là hôn thê của vị sĩ quan quân nhân này càng khiến bà ta sợ hơn nữa, vội vàng đứng dậy, kéo con trai đi.

Vương Tiểu Hổ quay đầu nhìn Đỗ Kiều, ánh mắt không cam lòng, nhưng làm ảnh hưởng tới mối quan hệ hôn nhân của quân nhân, hắn ta không dám.

Một số người thấy bà ta muốn chạy, vội vàng chặn đường: "Bà sợ cái gì vậy? Những lời lúc nãy không phải là nói dối chúng tôi chứ?"