Chương 7: Con Hoang

"Người tốt như vậy thì cứ để cho em ba mà anh quý đi, tôi không có phúc đâu." Đỗ Kiều mạnh mẽ đẩy cái người đang chặn đường đi, chỉ để lại cho anh ta một bóng lưng quyết đoán.

Bưu điện thành phố gần bách hóa đại lâu, ngày hôm qua Đỗ Kiều đã đi xe điện tới đây, lần này quen đường hơn.

Cô cẩn thận bỏ lá thư vào hòm thư, sau đó đến thẳng bách hóa đại lâu.

Hôm qua Đỗ Kiều đã thấy một mảnh vải hoa ở đây, làm từ chất liệu cotton rất mềm, nếu dùng nó làm bộ đồ ngủ chắc chắn sẽ rất thoải mái.

Lúc đó không mua vì không mang theo nhiều tiền, và cô không thể vay tiền từ Tần Thiệu Diên để mua đồ.

Mảnh vải này khiến cô nhớ mãi suốt đêm.

Quầy bán vải ở tầng hai, Đỗ Kiều vội vã và phấn khích đi đến quầy, nhưng chẳng thấy mảnh vải ngày hôm qua đâu.

"Đồng chí, xin hỏi là mảnh vải hoa được bày ở đây trước đó còn không? Cái loại hoa nhỏ màu đỏ ấy."

Nhân viên bán hàng nhìn cô, thái độ khá nhiệt tình: "Mảnh vải đó sáng nay vừa mở cửa đã bị người ta mua mất rồi, bộ đội các cô có chương trình gì à? Sao lại mua mảnh vải đó?"

Hôm nay Đỗ Kiều mặc bộ quân phục màu xanh, nhận ra người ta hiểu lầm mình, cô cười lắc đầu phủ nhận, rồi cảm thấy hụt hẫng.

Sau đó, cô lại dạo quanh tầng hai, có nhiều vải hoa nhưng không có một mảnh nào có thể thay thế mảnh vải mà cô yêu thích.

"Ơ? Kiều Kiều, sao em lại ở đây?"



Đúng lúc này, một giọng nói ồm ồm vang lên, Đỗ Kiều quay đầu lại, tâm trạng không mấy vui vẻ càng tệ hơn...

Người "lùn mập ngắn" trước mắt chính là đối tượng mà Đỗ Nguyệt Thành muốn giới thiệu cho cô - con trai của giám đốc nhà máy, Vương Tiểu Hổ.

Cô nhíu mày không định trả lời, nhưng rõ ràng tên kia không muốn bỏ lỡ cơ hội. Thân hình béo phệ của hắn ta tiến lại gần, mắt híp lại cười như hoa: "Kiều Kiều, em muốn mua gì? Cứ chọn đi, anh trả tiền cho."

"Chúng ta không thân thiết như vậy, xin gọi tôi là đồng chí Kiều." Đỗ Kiều lùi lại một bước, cố ý giữ khoảng cách với hắn ta

Nhưng Vương Tiểu Hổ cứ như không hiểu lời người khác nói, vẫn tiếp tục mỉm cười tiến về phía trước: "Chúng ta sắp trở thành một đôi rồi, em không cần phải ngại. Khi chúng ta kết hôn, mẹ anh nói là sẽ cho em ba món quý giá và tám mươi đồng tiền sính lễ, đảm bảo em sẽ trở thành cô gái có lễ kết hôn tốt nhất ở hẻm Tỉnh Tử."

Thấy đối phương tự tin như vậy, Đỗ Kiều lập tức đoán rằng chắc chắn Đỗ Nguyệt Thành đã hứa hẹn gì đó với hắn ta, cô kiên nhẫn giải thích: "Tôi không biết ai đã khiến anh hiểu lầm như thế này, nhưng tôi có thể nói rõ là tôi sẽ không hẹn hò với anh."

Bên cạnh Vương Tiểu Hổ còn có một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, thấy Đỗ Kiều không biết điều, bà ta trở nên giận dữ: "Giả vờ làm gì? Ai mà không biết mày là đứa con hoang của nhà họ Đỗ, con trai tao thích mày là mày có phúc, đừng có chảnh chọe ở đây."

Ở hẻm Tỉnh Tử, không ai dám nói nguyên chủ là con hoang vì Dương Xuân Mai sẽ đánh nhau với họ, nhưng tin đồn này vẫn lan truyền ở trường học của nguyên chủ.

Đỗ Kiều đã đọc qua nội dung của cuốn sách, biết rằng những tin đồn thực chất là do ba người anh chị em nhà họ Đỗ cố ý phát tán.

Nhưng lúc đó nguyên chủ không biết là ai đã lan truyền tin đồn, may mắn thay, thành tích ở trường của cô ấy luôn xuất sắc và có mối quan hệ tốt với mọi người, nên không xảy ra tình trạng bắt nạt.

"Con hoang" là hai từ cấm trong lòng nguyên chủ, Đỗ Kiều lạnh lùng nhìn về phía họ, yêu cầu họ phải xin lỗi.

Thấy cô thực sự tức giận, Vương Tiểu Hổ vội vàng kéo tay mẹ mình, hy vọng có thể giải quyết mọi chuyện.