Chương 38: Ly Hôn

Đỗ Kiều mượn xe bò từ hàng xóm, thuê người chuyển hết đồ cưới của Dương Xuân Mai ra ngoài, không quan tâm đến việc sau này có dùng được hay không, dù sao cũng không để lại một món nào.

Một số người thấy họ chuyển nhà liền tới hỏi: "Tiểu Kiều, cháu làm gì vậy? Sao còn chưa đi theo quân mà lại chuyển đồ từ nhà mẹ đẻ?"

Người này là bà hàng xóm nổi tiếng trong hẻm Tỉnh Tử, tính tình hay buôn chuyện, Đỗ Kiều thường không muốn dính líu tới bà ta, bây giờ càng không muốn trả lời.

Bà hàng xóm thấy vậy thì bĩu môi, quay đi hỏi người khác.

Trong hẻm, chuyện nhà họ Đỗ ly hôn không phải bí mật, nhìn cảnh tượng hiện tại, mọi người đều có thể đoán ra một số điều.

Trong thời đại này, ly hôn là chuyện lớn có thể làm rúng động cả khu phố. Những người dì thân thiết với Dương Xuân Mai đều tụ tập lại hỏi: "Tiểu Kiều, mẹ cháu đâu? Cha mẹ cháu không phải thật sự ly hôn chứ?"

Cả hai đều đều ngoài bốn, năm mươi tuổi rồi, nếu là bọn họ thì chỉ chọn cách tiếp tục sống chung.

Khi mọi thứ cần chuyển đã gần như xong, Đỗ Kiều mới có tâm trạng trả lời: "Chuyện của họ cháu không rõ. Các bác đi hỏi Đỗ Mạnh Nghĩa ấy."

Thấy cô không gọi ông ta là "cha" nữa, mọi người lại bắt đầu đoán già đoán non.

Trong lúc này, tại phòng Đông nhà họ Đỗ, các anh chị em họ Đỗ gần như phát điên, đặc biệt là Đỗ Nguyệt Thành, anh ta mắt trừng trừng hỏi Đỗ Mạnh Nghĩa: "Ông nói ông có tuổi rồi còn làm chuyện xấu hổ thế này! Người phụ nữ ông làm chuyện bậy bạ là ai? Nếu chuyện này lộ ra, sau này tôi làm sao cưới vợ?"

Ai lại muốn có một cha chồng không chín chắn?

Nếu bị đưa đi phê bình, đó là sự nhục nhã suốt đời!

Thấy con trai chỉ lo lắng về việc mình có thể kết hôn hay không mà không quan tâm gì đến mình, Đỗ Mạnh Nghĩa cũng tức giận: "Tôi là cha anh, anh nói chuyện với tôi như vậy à?!"



Thấy hai người sắp cãi nhau, Dương Xuân Mai cầm sổ hộ khẩu đi ra ngoài, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với họ.

Đỗ Mạnh Nghĩa thấy vậy chỉ có thể theo sau. Khi gần đến Cục Dân chính, ông ta không chịu từ bỏ, lại hỏi một lần nữa: "Xuân Mai, bà có thể không ly hôn không? Tôi hứa từ nay sẽ sống tốt với bà."

"Ông đừng nói nữa, nhanh lên."

Đến khi bước vào cửa lớn của Cục Dân chính, trái tim bà mới thoải mái một chút.

Nhân viên làm việc thấy họ tuổi tác đã lớn mà vẫn đến ly hôn, không khỏi nhìn thêm vài lần.

Tài sản chung đã chia xong, sau khi hoàn tất mọi thủ tục, họ cầm trên tay giấy ly hôn vừa mới in ra, cuối cùng không còn quan hệ gì nữa.

So với vẻ mặt u sầu của Đỗ Mạnh Nghĩa, Dương Xuân Mai như được tái sinh, tinh thần sảng khoái.

Đỗ Kiều không để ý đến người cha đáng ghét này, mà trước mặt ông ta nói với mẹ mình: "Tối nay chúng ta đi Lục Bảo Cư ăn mừng nhé, Thiệu Diên trả tiền."

Lục Bảo Cư là nhà hàng quốc doanh lớn nhất trong thành, nghe thấy lời này, Đỗ Mạnh Nghĩa suýt nữa tức chết, ông ta không dám đối đầu với Dương Xuân Mai nhưng Đỗ Kiều là con gái mình, không ngần ngại nói.

"Tiểu Kiều, cô có ý gì? Nhìn thấy cha mẹ ly hôn mà cô vui sướиɠ như vậy? Tôi nói cho cô biết, dù cô đã lấy chồng, cô vẫn là con của Đỗ Mạnh Nghĩa tôi!"

"Ủa ủa ủa, ông muốn con của mình thì cứ để góa phụ Vương sinh cho ông thêm vài đứa nhé~ Sinh con lúc già cũng tốt mà, chúc ông sau này con cháu đầy đàn haha!"

Bây giờ mẹ đã ly hôn, Đỗ Kiều không định tiếp tục chiều theo nhà họ Đỗ nữa, cô đỡ Dương Xuân Mai lên xe jeep và rời đi, để lại Đỗ Mạnh Nghĩa đứng đó tức giận, chỉ biết chửi cô là "con sói mắt trắng".