Chương 37: Chưa Làm Gì Cả

Ngước lên thì thấy Dương Xuân Mai cầm chổi đứng ở cửa, ánh mắt sắc như dao, Đỗ Mạnh Nghĩa vội vàng bò dậy từ trên giường, trên mặt chỉ còn lại sự hoảng sợ và chột dạ: “Bà…bà ở đây làm gì? Xuân Mai, đừng hiểu lầm, chúng tôi chưa làm gì cả.”

“Quần còn chưa mặc lên mà bảo chưa làm gì?”

Dương Xuân Mai nhanh chóng bước về phía họ, vung chổi lên đánh, góa phụ Vương hoảng sợ kêu lên, chưa kịp mặc quần áo đã vội chạy xuống giường. Cảnh tượng quá sốc, Đỗ Kiều và Tần Thiệu Diên đứng ngoài cửa, không dám bước vào. Sau một loạt tiếng khóc lóc và tiếng kêu thảm thiết, cuối cùng ba người kia bước ra khỏi nhà.

Trên mặt Đỗ Mạnh Nghĩa đầy vết cào, vẻ mặt chán chường, góa phụ Vương thì đầu tóc rối bù, má sưng đỏ. Họ yên lặng như hai con chim cút, khiến Đỗ Kiều tò mò không biết họ đã trải qua chuyện gì mà lại ngoan ngoãn như vậy.

Lúc này, Dương Xuân Mai chống nạnh, mắng họ: "Ông Đỗ kia, tôi lười nói chuyện với ông! Bây giờ chúng ta đi tới nhà ông lấy sổ hộ khẩu rồi ly hôn, nếu ông dám có ý xấu, tôi sẽ đi báo cáo Ủy ban Cách mạng! Lúc đó tôi xem ông còn mặt mũi nào làm người!"

"Xuân Mai, anh thực sự sai rồi! Chúng ta đừng ly hôn có được không?"

Nếu nói về tình cảm, Đỗ Mạnh Nghĩa thực sự có tình cảm với Dương Xuân Mai, chỉ là vì "chán cơm thèm phở" mà ông ta đã vi phạm đạo đức làm người.

Nhưng tiếc là, dù ông ta có xin lỗi thế nào, Dương Xuân Mai nhất quyết không cho ông ta cơ hội.

Bây giờ, việc ly hôn là không thể tránh khỏi.

Trở về nhà họ Đỗ, Dương Xuân Mai đi thẳng vào phòng Đông, lấy hết số tiền tiết kiệm trong vài năm qua từ trong cái hòm dưới giường , đặt tất cả vào túi quần mà không để lại đồng nào.

Đỗ Mạnh Nghĩa đứng bên cạnh nhìn mà lòng đau như cắt, nhưng ông ta không dám nói, cũng không dám ngăn. Dù sao thì tội lớn như vậy đang nằm trong tay người khác, mạng sống còn quan trọng hơn tiền bạc.

Nhưng hai anh em nhà họ Đỗ không biết chuyện, họ thấy Dương Xuân Mai quay về, lúc đầu còn tưởng hai vợ chồng đã hòa giải, sau đó càng nhìn càng thấy không đúng, vội vàng lên tiếng ngăn cản.



"Dì Xuân Mai, dì làm gì vậy? Đó là toàn bộ tài sản trong nhà, sao dì lại đút hết vào túi?”

"Đúng vậy, đó là tiền anh trai tôi dành để cưới vợ, dì định làm gì?"

Dương Xuân Mai lạnh lùng xếp từng đồng tiền vào trong túi xong mới ngẩng đầu lên: "Số tiền này là tôi dành dụm từng đồng một, có liên quan gì đến các người? Cút hết đi, đừng đứng đây làm phiền tôi."

Thấy vậy, hai anh em chỉ có thể hỏi Đỗ Mạnh Nghĩa: "Cha, chuyện này là sao? Bà ấy lấy hết tiền đi rồi, chúng ta làm sao bây giờ?"

"Bà ta là người đề nghị ly hôn trước, sao lại lấy tiền nhà mình? Con sẽ đi tố cáo bà ta với Hội Phụ Nữ! Có con rể làm sĩ quan quân đội là không muốn tuân theo luật pháp nữa chứ gì!"

Thấy họ muốn lôi con gái và con rể vào cuộc, Dương Xuân Mai bùng nổ cơn giận: "Được! Các người cứ đi tố cáo đi, để cho tất cả mọi người biết các người có một ông cha thích đi làm chuyện bậy bạ!"

"Gì cơ?"

"Chuyện bậy bạ nào?"

Thấy cả hai anh em đều ngạc nhiên, Dương Xuân Mai không khỏi cảm thán tài giấu giếm của Đỗ Mạnh Nghĩa, ngay cả con cái mà ông ta yêu thương nhất cũng không biết chuyện.

Nghĩ đến điều này, bà càng muốn nhanh chóng ly hôn để tránh những rắc rối không đáng có. “Đi, chúng ta đi đến Cục Dân chính, hôm nay phải ly hôn."

Ngày hôm đó, có thể mô tả tình hình nhà họ Đỗ là hỗn loạn.