Thấy cô bịt tai thì Kiệt dương đưa tay lên chạm vào tay cô nhưng khẽ giật mình dừng xe lại hỏi:
Em có sao ko vậy? Người em nóng lắm. Em ốm à?
Cô ko trả lời câu hỏi anh mà nói:
Anh đưa em đến công ti nhanh lên.
Kiệt dương tiếp tục lái xe nhưng vẫn liếc cô rồi nói:
Em ko ổn thì về nhà ngay.
Cô cố nở nụ cười nhưng gương mặt cô thì thật xanh xao:
Em ổn.
Kiệt dương nói tiếp:
Hôm nay là sinh nhật Kim thư, cô ta đã từng giúp cho chồng em một số việc khá là quan trọng nên anh ấy mới nhượng bộ cho cô ta chứ ko có thứ tình cảm gì đâu.
Cô nhìn ra ngoài cửa, sắp đến công ti rôìcô nói với anh:
Anh ko cần phải nói hộ anh ấy.
Kiệt sương thấy cô có vẻ mệt mỏi ko muốn nghe thì anh cũng chẳng tốn công tốn sức nói nhiều, chuyện vợ chồng cô cứ để tự hai người giải quyết. Nhanh sau đó thì đến công ti cô, cô tự mở xuống xe. Kiệt dương cũng theo ra, trước khi cô vào công ti anh kéo tay cô lại nói:
Em thâýy mới thì phải về ngay và mọi chuyện thì cứ từ từ em và chồng em nói chuyện với nhau.
Cô quay sang nói với anh:
Em biết rồi. Anh đi đi
Anh vẫn ko yên tâm mà nói tiếp:
Nếu còn gọi anh là anh thì phải nghe lời đó.
Cô gật đầu rồi nhẹ nhàng đi vào công ti.