Chương 27: Tình cảm

Cô quay người đi vào trong với thân hình đang run rẩy của mình. Tuấn bỏ cánh tay kiệt dương đang chặn mình để ko xen vào cuộc nói chuyện giữa cô và kim thư. Anh đi qua Kim thư cô ta thấy anh đi qua thì vội vàng tũm lấy anh nói:

Anh đừng lạnh lùng với em như vậy, em thực sự ko thích một chút nào m

Những lời kim thư nói ko vào tai anh, anh giật cánh tay cô ta đang níu rồi đi vào trong. Kiệt dương bước lên nói với kim thư:

Đi đi hộ tôi, cô ko thể ngừng làm phiền người bạn đã có vợ của ttôi sao.

Kim thư trợn mất lên với dương:

Anh...

Kiệt dương cúi mặt xuống:

Sao? Cô đừng để tôi dùng biện pháp mạnh nhé. Đi đi cho tôi nhờ. Tôi ko muốn mang tiếng hèn đâu.

Nói xong anh vẫy tay cho mấy vệ sĩ áo đen đứng ngoài cổng lớn. Lập tức có 2 người rơi khỏi vị trí đi đến kéo cô ta ra ngoài. Cô ta vẫy ra rồi nói:

Ko cần tôi tự đi được.

Kim thư đi ra cổng lớn còn cố hét to:

Đợi đấy. Tôi ko để yên đơn giản như thế này đâu.

Lúc này, cô đang đi lên cầu thang. Anh ở dưới gọi:

Tiểu vân.

Cô mệt lả đi sắc mặt xanh xao nghe tiếng gọi của anh thì ko đứng vững nữa mà chuẩn bị ngã xuống cầu thang. May mà lúc cô chuẩn bị ngã xuống thì có một bàn tay của một người đàn ông đỡ lấy thân hình nhỏ của cô. Anh nhấc bổng cô lên lo lắng nói với Kiệt dương vừa vào trong:

Chuẩn bị xe đến bệnh viện.

Trong lúc mê sảng cô nghe thấy 2 từ bênh viện liền lắc đầu nói:

Ko đến bệnh viện.

Anh hỏi cô:

Tại sao??

Nhưng cô đã chính thức ngắt đi. Anh đành quay sang nói với mẹ mình:

Mẹ bảo ba giúp con gọi bác sĩ Trịnh.

Mẹ anh nhanh chóng xuống thư pphòng của ba anh.

Anh bế cô lên giừơng, tháo giày cho cô rồi đắp chăn. Anh cởϊ áσ vest rồi ngồi xuống nhìn cô vì anh thực sự ko biết làm gì bây giờ. Anh chưa từng chăm sóc cho một người ốm là như thế nào. Mẹ anh đi vào cầm theo kẹp nhiệt độ nói với anh:

Đo nhiệt độ trước cho con bé đi, 10 phút nữa bác sĩ Trịnh sẽ đến.

Anh gật đầu nhìn mẹ mình đo nhiệt độ cho cô. Mẹ anh đưa nhiệt độ lên xem thì thấy đeớên tận 39độ. Quay sang đánh vào vai anh nói:

Anh làm gì con dâu tôi vậy hả?

Anh nghĩ lại tối qua rồi nói:

Hôm qua con quên đóng cửa sổ chắc là gió vào.

Mẹ anh hoỉi anh:

Tại sao anh lại để con bé nằm ngoài?

Anh đang định nói gì đó thì Kiệt dương chạy vào nói:

Bác gái Bà trịnh đến rồi.

Mẹ anh đứng dậy chào hỏi rồi đưa bà trịnh vào phòng cô. Bà trịnh kiểm tra cho cô rồi nói:

Cô ấy bị cảm nhưng mà cô ấy sốt cao quá. Sao mọi người ko cho cô ấy uống thuốc nếu ko loại cảm này có thể chạy vào não đấy.

Anh nghe thấy vậy thì lo lắng nói:

Cô ấy sao?

Bà trịnh nói:

Người cô ấy lúc nóng lúc lạnh có thể sẽ sốt lì bì nhưng chỉ cần nghỉ ngơi và uếngơ thuốc đằy đủ thì sẽ ko sao đâu. Dù gì cũng chưa nghiêm trọng.

Anh nghe xong thì cũng nhẹ nhõm hơn nhưng màa lo lắng thì vẫn như thế. Bác sĩ Trịnh kê đơn thuốc dặn anh phải cho cô uếng đúng giờ. Anh cảm ơn bà. Mẹ anh tiễn bác ãi Trịnh ra về. Anh quay sang thay nướcơ trên khăn rềi đặt vào trán cho cô. Kiệt dương đi đến bên chạm nhẹ tay vào người cô nói:

Sáng nay cơ thể cô ấy nóng lắm sao bây giờ lạnh thế.

Anh nói với Dương:

Đùa à?

Kiệt dương nói:

Đùa gì? Cậu thử xem.

Anh sờ tay vào người vợ mình rồi thấy nóbg nói:

Nóng.

Kiệt dương cũng sờ vào rồi tự hỏi mình:

Sao lại nóng vậy ta vừa lạnh mà.

Anh nhìn dương bằng đôi mắt dành cho người ko bình thường. Kiệt dương nói:

Mình ko điên đâu vừa lạnh mà.

Anh ngồi tẳng lên nói:

Mình đang lo lắm đấy cậu đừng đùa.

Kiệt dương ngoan cố sờ lại tay cô một lần nữa, anh nói:

Ơ lạnh rồi.

Anh cũng sờ lên bây giờ thì lạnh thật. Kiệt dương chẳng bận tâm đến sự lo lắng của bạn mình nói:

Thấy chưa lạnh thật rồi mà.

Anh đợi một lúc rồi lại sờ lại. Anh nhíu mày ko hiểu tại sao người cô lúc nóng lúc lạnh. Bất chợt anh quát lên:

Lạnh cái gì mà lạnh, cậu trật tự đi.

Kiệt dương bị dọa quát lên sợ ko dám tranh cãi nóng với lạnh nữa. Anh xuống dưới nói với mẹ anh vừa về:

Mẹ ơi vợ con lúc nóng lúc lạnh. Có cần kiểm tra lại ko? Cô ấy làm con sợ.

Mẹ anh lườm anh rồi nói:

Tôi hỏi anh ai làm con bé sốt cai như vậy? Ai để cho nó phải suy nghĩ nhiều về chuyện cô gái mang tên Kim thư kia hả?

Anh ko để ý mà chỉ nói:

Con sai con sau mẹ nói xem cô ấy lúc nóng lúc lạnh như thế thì có làm sao ko?

Mẹ anh nói:

Ko sao anh lo, anh sợ thì hay quan tâm đấn con bé một chút. Tôi đi làm đồ bổ cho con tôi ăn.

Anh nghe vậy thì chạy lên phòng. Mở cửa vào, anh thấy cô đang cố ngồi dậy. Anh chạy đến đỡ cô. Cô ngồi tựa vào thành giừơng. Anh ngồi cạnh cô nói:

Em thấy sao rồi? Có mệt ở đâu ko?.

Cô lắc đầu.

Anh định đưa tay lên trán cô nhưng cô nhất quyết ko cho. KIỆT dương lên tiếng:

Chồng em lo cho em lắm. Em ngất gần nửa tiếng cậu ấy mắng anh hết thời gian đó mà anh chẳng làm gì em thấy lạ ko?

Cô cố nở một nụ cười. Aanh ko quan tâm cô ko cho anh sờ vào trán, anh đưa trán mình áp vào trán cô. Cô bất giá mặt đỏ lên vội đẩy anh rra nhưng anh vẫn kiên định để trán mình áp vào trán cô cho đến khi biết chắc được người cô đã ấm hơn rềi mới bỏ ra nói:

Trong vòng 1 tuần em ko được đi làm. Bào giờ tôi cho đi mơíơ đực đi.

Cô nói:

Tại sao?

Anh thản nhiên trả lời:

Ko sao cả

Cô cố cãi:

Ở trong phòng chán lắm tôi muốn ra ngoài.

Anh gật đầu:

Có tôi thì em sẽ được ra

Cô bực mình đánh anh rồi nói:

Anh có quyền gì mà quản.

Anh lấy khăn mặt lau mặt cho cô nói:

Tôi là chồng em.

Anh cúi mặt xuống gần mặt cô nói:

Vợ mình ko quản để cho ai quản?

Cô cứng họng. Nói mới nhớ cô với hắn cũng ở với nhau hần được 6 tháng rồi. Đây ko phải quan hệ thường mà là quan hệ vợ chồng hợp pháp. Anh cũng đang từ từ bước vào cuộc đời cô và cô cũng đang trở thành một phằn quan trong trong trái tim anh. Cô quay mặt đi ko nhìn vào mặt anh. Kiệt dương lên tiếng phá vỡ bầu ko khí bgại ngu g của hai người:

Có cần tình cảm thế ko?? 2 người cĩng phải để ý ở đây còn có một người F.A đó.

Anh đứng thẳng người nói:

Kệ cậu chứ nhưng tôit hì có vợ rềi.

Nói xong anh quay sang nói với ô:

Em nghỉ đi, tôi xuống lấy một chút gì đó cho em ăn nha.

Cô cũng cảm thấy bụng của mình đói lên gật đầu. Anh đi ra khỏi phòng cùng Kiệt dương. Dương hỏi anh:

Xem ra cậu đã có tình cảm thâtvớo em gái mình rồi.

Anh gật đầu nói:

Bây giờ mình mới biết lo lắng cho người con gái mình yêu là như thế nào.

Dương nói đùa:

Nếu cô ấy bị gì nặg hơn chắc cặu lo đến chết.

Anh liếcơ bạn mình nói:

Đừng nói điều ko may.