Trời mù sương có vẻ muốn mưa và khu rừng nhỏ dường như tối tăm ảm đạm hơn.
Dù vậy henry trông rất phấn chấn khiến tôi thấy anh hay hay với kiểu giả trang mặt nạ đen và 1 chiếc khăn lụa đen buộc ngang cằm.
-Em cá là mình sẽ lấy được món gì trong chuyến đầu tiên?
-Nếu người ta mang theo nhiều đồ quý thì họ phải bảo vệ kỹ chứ.
-Em vẫn lo là anh sẽ ăn 1 viên đạn đồng sao? Anh chế diễu tôi.
-Trong chiến trận mà anh vẫn an toàn thì em nghĩ vận may của anh thuộc loại bách độc bất xâm rồi. Nói vậy nhưng tôi hy vọng mình sẽ lạc quan hơn 1 chút.
Tôi thấy lần phiêu lưu này quá ư liều lĩnh, chả có kế hoạch chu toàn. Nỗi ám ảnh của cũi sắt treo cổ vẫn lơ lửng trên đầu.
Anh cưỡi 1 con ngựa đực, 1 giống ngựa tuyệt hảo còn tôi cưỡi 1 con ngựa lang mà ba tôi tốn khá nhiều tiền để mua. Nói đến ngựa và sách thì ba tôi rất là hào phóng.
Ngựa của anh vẫn còn sung sức dù đã chạy gần cả tiếng đồng hồ để đến nơi hành động. Địa điểm anh chọn không thuộc tuyến đường xa lộ mà là những con đường chạy ngang qua các khu dân cư đông đảo khá giả, thường xuyên ra ngoài giải trí.
-Thế nào cũng có tiệc tùng đâu đó, các bà sẽ mang vương miện, vòng nhẫn đáng giá cả gia tài.
-Anh có nghĩ ra làm cách nào để tiêu thụ mấy thứ đó không?
-Sẽ có người cho mình biết thôi, còn không thì lúc nào cũng có thể nào hỏi ông bạn Isaac Goldstein của bọn mình mà.
Tôi hiểu là anh đang trêu chọc mình, nhưng tôi cũng không kềm được phàn nàn.
-Thật sao, anh chả có chút ý thức nào cả.
-Đó là lỗi lầm mà lúc nào em cũng mắc phải đó.
Trong lúc tôi đang tìm câu đối đáp lại anh, thì anh nói.
-Có 1 chiếc xe đang tới!
Chỗ họ nấp là 1 bờ rào thấp, phủ đầy hoa dại. Từ đó có thể quan sát xe cộ đang tới cả nửa dậm xa. Tôi thấy 1 chiếc xe đang di chuyển với tốc độ khá nhanh. Có hai người ngồi trên thùng xe. Người đánh xe trông có vẻ lớn tuổi, còn người hầu kia không to con mấy. Cả hai mặc đồng phục xanh đen gắn nút đồng và đội nón ba góc.
Khi chiếc xe tới gần, họ thấy đồng phục của những người này đã lỗi thời, nhưng đắt tiền và cửa xe có gắn huy hiệu của chủ nhân.
Anh lặng thinh từ nãy đến giờ, anh liếc qua tôi và nói với giọng phấn khích.
-Họ đến rồi, nhớ đứng đằng sau anh.
Anh và tôi thúc ngựa lao đến, anh kéo khăn qua khỏi cằm và chĩa súng ra.
-Đứng lại, giao đồ ra! Anh thét lên đầy vẻ dữ tợn.
Tiếng hét của anh đầy khí thế đấy chứ, người tài xế già gò cương thắng gấp trong khi anh chàng hầu kia kêu lên sợ hãi và líu ríu giơ hai tay lên đầu.
-Đừng bắn, làm ơn đừng bắn!
-Nếu ngồi yên không động đậy thì sẽ không bị bắn.
Anh liếc qua tôi lúc này đã tới bên cạnh anh. Tôi đang hờm súng vào hai kẻ ngồi trên thùng xe. Anh xuống ngựa trao dây cương cho tôi, đoạn mở cửa xe trong khi súng vẫn lăm le trên tay. Anh nhìn vào bên trong, ngồi ở góc xe bên trong là 1 ông già đang ngủ, tóc tai bạc phơ. Kế bên ông ta là 1 thiếu phụ thật xinh đẹp, bà ta độ chừng 30 tuổi. Tóc vấn cao và được trang hoàng bằng 1 vương miện lộng lẫy. Trên cổ và tay bà ta đeo ngọc phỉ thúy lấp lánh. Anh nhìn chăm chăm bà ta, rồi giả giọng thô lỗ ra lệnh.
-Giao hết đồ quý ra, mau lên!
Bà ta quay qua người đàn ông, lay lay tay ông ta.
-Ví của anh đâu George. Bà ta nói nhỏ nhẹ. “Đưa ví cho em đi.”
Người đàn ông choàng tỉnh.
-Ví, ví hả? Em muốn anh trả tiền hả? Mình đang ở đâu vậy? Trạm trả tiền hả?
-À không, ông đây… muốn mình đưa tiền.
-Phải đưa, tất nhiên phải đưa chứ.
Ông ta lục lạo trong túi áo choàng, rồi sau hết rút ra 1 cái ví dài trong túi quần, xong lại nghoẹo đầu ngủ tiếp. Người thiếu phụ với lấy cái ví trao cho anh.
-Chồng tôi không được khoẻ lắm. Bà ta nói như thể cần phải thích điều gì đó.
-Còn nữ trang của bà nữa. Anh ra lệnh.
Người thiếu phụ nhìn anh có vẻ ngập ngừng, đoạn bà ta khẽ nói.
-Làm… làm ơn đừng lấy! Đấy là toàn bộ gia sản của tôi, chúng mang nhiều ý nghĩa lắm. Tôi có thể đưa cho ông bất cứ điều gì… bất cứ điều gì ông muốn… nhưng đừng là chuỗi ngọc này.
Một thoáng yên lặng trước khi anh hỏi với giọng pha chút hóm hỉnh.
-Bất cứ điều gì?
Mắt bà ta chợt loé lên rồi bà nhoẻn 1 nụ cười trên đôi môi đỏ thắm.
-Bất cứ điều gì… có lý. Bà ta đáp lại nhẹ nhàng.
Anh kéo khăn xuống khỏi cằm. Anh cũng mỉm cười và cúi xuống hai cánh môi đỏ chỉ cách anh có vài phân.
Bà ta không thèm tránh né trước 1 chuyện quá hiển nhiên. Hơn thế bà ta còn nhích gần thêm và thế là môi của anh đã quấn lấy môi bà ta trong khi vòng tay bà ấy lại quấn lấy quanh cổ anh để ghì anh sát vào mình hơn nữa.
Nụ hôn kéo dài say sưa và tôi cảm thấy 1 nỗi đau bén nhọn xuyên qua tim khi chứng kiến cảnh henry hôn đắm đuối người đàn bà khác.
Tôi từng biết anh đã tỏ tình với mira, biết hết những gì họ làm với nhau mỗi buổi chiều họ trốn trong nhà thủy tạ, nhưng hình dung đến quả thật khác xa với những điều mắt thấy.
Trong giây lát tôi tưởng chừng như mình có thể đánh đổi cả thiên đường để chỉ có nụ hôn ấy.
Cách mà anh ấy nghiêng đầu, kiểu mà anh ấy ôm lấy người đàn bà, kiểu mà môi họ cuốn lấy nhau đã quá sức tưởng tượng của tôi. Khiến tôi như mất đi hơi thở, và nỗi đau mỗi lúc một tăng.
Thời gian như ngừng trôi và tôi phải chịu trận nhìn họ hôn nhau hàng giờ trước khi họ cuối cùng rời nhau ra.
-Bà thật là ngọt ngào quá. Giọng anh khàn đi.
-Còn ông thật là… 1 anh hùng xa lộ đầy quyến rũ.
Rồi họ cứ thế nhìn vào nhau và anh dường như không muốn bỏ đi. Khi tôi nhìn thấy 1 chiếc xe khác đang tới, tôi đanh giọng.
-Có người đang tới đó. Tiếng tôi sang sảng có vẻ không tự nhiên.
Anh chợt nhớ đến hoàn cảnh hiện tại, anh bước ra khỏi xe và đóng cửa lại
-Chào tạm biệt, người đẹp, có lẽ chúng ta sẽ gặp lại 1 ngày gần đây.
-Tôi cũng hy vọng thế… rất hy vọng. Bà ta nói nhỏ nhẹ.
Tôi hạ súng xuống.
-Lái tiếp đi! Tôi mong giọng mình nghe giống như đàn ông và thô lỗ hơn cho giống dân cướp đường.
Hai người đánh xe vẫn còn hoảng hốt trước sự việc vừa mới xảy ra. Họ vẫn chưa tin mình được an toàn, người hầu trẻ bỏ tay xuống, lão đánh xe giật mạnh dây cương, chiếc xe chồm lên lao đi mất.
Người đàn bà trong xe còn ngoảnh lại nhìn anh, và tiếp tục vẫy tay chào cho đến khi chiếc xe chỉ còn là 1 chấm mờ xa.
Đã quá sức chịu đựng của tôi, không thể nhìn chiếc xe thêm 1 giây phút nào nữa, tôi thúc ngựa phóng nhanh vào rừng.
Tôi gỡ bỏ mặt nạ, tháo khăn quấn cổ rồi nhét hết vào túi áo. Khi tôi làm xong thì anh cũng vừa tới. Lắc lắc cái ví anh mỉa mai.
-Xem ra không nặng cho lắm.
-Anh biết họ là ai không? Giọng tôi sắc lại vì quá giận.
-Không, ai vậy? Anh hăng hái hỏi.
-Ông ta là điền chủ Enslow. Vô cùng giàu có, và người bên cạnh là bà vợ thứ tư ông ta cưới cách đây ba năm. Em bảo đảm anh theo như tin đồn lan truyền khắp cái quận này, cái mớ ngọc ngà bà ta đeo trên người không thấm thía gì với gia tài tiền muôn bạc vạn của họ đâu. Bà ta sỏ mũi chồng như quay dế vậy, tiền mà bà ta rút tỉa từ ông chồng già còn nhiều hơn ba bà vợ trước gộp lại đấy.
Anh phá lên cười.
-Bà ta làm vậy cũng đáng mà! Một cô nàng xinh đẹp vậy mà cáp đôi với 1 lão già khú đế thì đúng là có tội với đất trời.
-Anh còn nhớ anh là cướp không? Tôi cũng không ngờ giọng mình trở nên cáu kỉnh như vậy.
-Anh nghĩ thật là đáng giá quen biết được phu nhân Enslow. Làm sao mình thuyết phục được bà ta đến chơi Priory nhỉ?
-Rồi thì đưa đầu anh vào thòng lọng là vừa. Anh có nghĩ là nếu bà ta nhận ra anh, chắc chắn bà ta sẽ đoán biết ra nếu anh và bà ta còn gặp gỡ, bà ta sẽ giữ kín cái chuyện thú vị kia cho mình bà ta không?
Anh không nói gì, đoạn tôi tiếp tục.
-Một chủ nhân danh tiếng của Priory mà đi giả dạng như 1 tên cướp và đánh cướp khách đi đường sẽ là điều hết sức nhục nhã nguy hại đến vị trí của anh trong xã hội thượng lưu, không chừng còn tệ hơn đấy.
Anh thở dài.
-Có lẽ em nói đúng. Mọi việc đều giống nhau thôi, bà ta quyến rũ quá mà.
-Phải chuỗi ngọc phỉ thúy, cái mà anh đổi bằng 1 nụ hôn, đáng giá hàng ngàn bảng đó. Tôi nạt lại anh.
Anh không nghe tôi nói, anh đổ tiền trong túi ra tay đếm.
-10 à không 11 đồng vàng. Anh ngẩng lên nhìn nét mặt của Fenella.
-Không đáng để mạo hiểm. Anh khẽ nói.
-Còn nghi ngờ gì nữa, hoàn toàn không.
Anh nhìn cô 1 thoáng, rồi tháo bỏ mặt nạ và quăng vào bụi rậm.
-Em đúng đấy, luôn luôn đúng, nhưng lần phi vụ này vui thật. Nào, mình về thôi.
Anh đưa tay ra, ngần ngừ 1 chút rồi tôi cũng đưa tay ra. Anh xiết lấy tay cô.
-Em không giận anh chứ?
Giọng anh dịu dàng đến nỗi tôi phải xiêu lòng.
-Không, henry.
Trên đường trở về Priory tôi tự nhủ rằng, dù tôi không giận anh, cái cảnh mà anh hôn người đàn bà khác khiến tôi nhận thức được điều tôi đã cố né tránh suốt tuần qua.
Sự thật đó là tôi đã yêu anh, không phải là tình thương mến trẻ thơ, không phải là tình thương giữa hai anh em họ sống gần gũi lâu ngày, nhưng đó là tình yêu đồng tính.
Tôi đã yêu anh, quá yêu anh! Tôi yêu mọi thứ ở anh, dĩ nhiên trừ ra cái điều là anh không yêu tôi.😭
Họ phi mau như gió, giờ thì cuộc phiêu lưu đã chấm dứt và anh đang mong ngóng về mau tới nhà.
Tiếng vó ngựa dồn dập qua những cánh đồng trải dài như chuyển thành nhịp điệu khắc khoải mà tôi không tài nào vượt thoát.
-Tôi yêu anh… tôi yêu anh… tôi yêu anh…
Dòng chữ đấy cứ lập đi lập lại trong tâm trí tôi. Tôi hằng yêu anh từ thuở bé thơ và luôn mong ngóng từng giờ từng phút anh từ trường học trở về. Tôi hằng yêu anh khi đau khổ nhớ về anh từng đêm, từng đêm suốt chiều dài cuộc chiến. Và yêu anh ngay khi nghe tiếng anh trong phòng khách nói lời yêu đương tự tình với mira còn tôi thì phải ẩn trốn trong Priest’s Hole.
Lúc nào cũng ở cạnh 1 người quá tuấn tú quyến rũ như anh ấy thì làm sao mà không yêu cho được, nhưng với henry thì lại rất khác biệt. Anh ấy có cả thế giới con gái đẹp để lựa chọn!
Dù mira không muốn kết hôn với người không đủ tiền cưới, cô ta vẫn muốn giữ henry cho riêng mình bằng vào nhan sắc cộng thêm những buông thả mà có lẽ cô ta sẽ không trao ra cho đối tượng khác. Nhưng ai có thể cưỡng lại nét quyến rũ của henry cơ chứ.
Tôi thầm ngắm anh, anh thật là người thanh niên tuấn tú nhất mà tôi từng gặp. Ngay trong những bộ quần áo cũ anh cũng mang vẻ hơn thanh lịch người.
Anh xoay đầu nhìn tôi mỉm cười, và bỗng dưng tim tôi lạc đi mấy nhịp.
-Ăn mặc kiểu này em trông giống mấy thằng bé vô gia cư quá. Để anh dắt ngựa của em vào tàu, không biết chú giữ ngựa nghĩ sao khi thấy em.
-Thì họ nghĩ là cậu chủ henry lại làm chuyện gì động trời rồi.
-Rồi kẻ vạch ra kế hoạch có ai khác hơn là alex nhà ta.
Họ cùng cười vang khi đến gần cổng vào Priory.