-Cô ta là ai vậy?
-Phu nhân D’Arbley. Anh gặp cô ấy khi còn ở Pháp.
-Anh yêu… cô ấy?
-Anh có cảm tình với cô ấy lúc ở nước ngoài, nhưng không ngờ là chồng cô ấy qua đời.
-Ý của anh là anh nói với cô ấy là khi nào cô ấy tự do thì anh sẽ cưới cô ta. Giọng tôi giờ có sức hơn 1 chút.
Anh vươn thẳng người lên rồi trả lời.
-Đàn ông lắm lúc nói nhiều chuyện vớ vẩn mà.
-Anh muốn… nói là… cô ấy từng là nhân tình của anh?
-Qủy thần ơi, . Anh gằn giọng. “Em nói đi đàn ông độc thân phải làm gì khi sống xa nhà? Khi chiến tranh kết thúc, điều tiêu khiển duy nhất của bọn lính tráng anh lúc bấy giờ là ở lâu đài D’Arbley, nơi binh đoàn trú đóng. Chủ nhân ở đó rất hiếu khách, và các sỹ quan ai nấy cũng muốn được nhận lời mời của vị nữ chủ nhân duyên dáng Amaline.
-Rồi thì cô ấy yêu anh?
-Phải anh và cô ấy cảm nhau. Anh thành thật. “Nhưng anh cũng không nghĩ cô ấy có cơ hội tự do trở lại hay là cô ấy sẽ nghiêm túc đến với anh. Khỉ thật, anh cũng đâu có được tin tức gì của cô ấy từ khi rời Pháp.”
-Anh ở Bỉ sau trận Waterloo?
-Và Amaline thì chỉ ở cách đó 50 dậm.
Tôi lại cúi xuống nhìn vào lá thư.
-Cô ấy có vẻ rất cương… quyết đấy.
-Thì đúng rồi, người Pháp sính tước hiệu mà, cô ấy thường nói với anh là rất hối hận khi lấy người chồng không thuộc giòng dõi qúy tộc.
-Anh sẽ làm gì đây? Tôi hỏi.
-Đó là điều anh muốn hỏi em, cô ấy nói chừng nào cô ấy tới?
-Thứ tư, 28…
-henry, anh có nhận ra ngày hôm nay là ngày đó không? Cô ấy sẽ đến đây vào buổi chiều, nhưng anh không thể giữ cô ấy ở lại được. Nên nhớ là mira sẽ đến tối nay.
-Trời ơi!
Anh đưa tay ôm lấy đầu, băng ngang qua đến bên cửa sổ và nhìn ra vườn.
-Giúp anh đi! Alex, giúp anh với! Đây là điều tệ hại nhất mà anh vướng phải đó.
-Anh có muốn cưới… cô ấy không?
-Đương nhiên là không, anh không muốn cưới cô ấy! Anh bực dọc. “Tất cả đã chấm dứt rồi, chấm dứt vào lúc mà binh đoàn anh nhổ trại. Anh không chối là anh và cô ấy đã từng có những giây phút tốt đẹp bên nhau và đối với anh cô ấy là người đàn bà rất quyến rũ. Nhưng nói đến hôn nhân – cô ấy không phải là kiểu đàn bà mà anh muốn ở vợ mình. Từ dạo đó ngoài cô ấy ra còn – nhiều người khác nữa.
-Và bây giờ là mira, tôi khẽ nói.
-Nếu mira biết được chuyện này thì đó là đại họa. Vừa mới hôm qua cô ấy hỏi anh…
Chợt anh ngưng lại, như thể điều anh muốn nói quá đỗi riêng tư không thể kể lại cho ai khác dù người đó là alex.
-Mình phải nghĩ ra được cách gì chứ. Tôi nói với vẻ tuyệt vọng.
Câu nói “Từ dạo đó còn nhiều người khác nữa” cứ âm vang quay cuồng trong tâm trí cô.
-henry, em có cách này.
-Phải là cách hay đó. Anh gầm ghừ.
-Cách này tuyệt lắm. Em phải là người yêu của anh, một mối quan hệ đồng tính!