Chương 8

“Đúng thì gật đầu, không đúng thì lắc đầu nhé?”

“Gràoo…”

Dã thú lắc lắc đầu.

“Bạn không biết nói chuyện nhỉ? Vậy bạn biết viết chữ không? Hay là bạn có thể đọc hiểu được chữ của tôi không?”

Vương Vi cảm thấy dã thú này có thể là có trí tuệ, cô phát hiện nó dường như có thể hiểu được cô đang nói gì.

Dã thú lại lắc đầu, Vương Vi không cam tâm mà nhặt lên một tảng đá có đầu nhọn, viết tiếng Anh lên mặt đất, sau lại viết thêm vài chữ tiếng Trung, nhưng thấy dáng vẻ thản nhiên thờ ơ của nó, cô lại thất vọng rồi.

“Bạn có thể hiểu được lời của tôi, đúng chứ?”

Vương Vi lại hỏi, lần này dã thú gật đầu. Quả nhiên, nó có thể hiểu được lời nói của cô.

“Vậy bạn có biết phải làm sao để rời khỏi đây không? Ý tôi là trở lại trên mặt đất ấy?”

Vương Vi mong chờ nhìn nó, nhưng nó lại lắc đầu với cô.

Tức là không đi ra được ấy hả...Vương Vi ngã rạp xuống đất, trong khoảnh khắc cô ngã xuống đất, dã thú đã dùng đuôi lót dưới người cô, mặc cho cái người nhìn có vẻ như là giống cái này ôm lấy đuôi nó buồn bã khóc lên.

Nó tò mò liếʍ chất lỏng chảy ra từ khóe mắt của sinh vật giống cái này, hương vị mặn quá, nó chẳng thích.

Một lát sau, nó nhẹ nhàng rút cái đuôi dưới người Vương Vi ra, sải cánh lớn vẫy vài cái rồi biến mất trong bóng đêm.

Vương Vi ngơ ngác nhìn dã thú đi mất, nước mắt trên mặt vẫn còn chưa khô.

Có cảm giác giống như bị vứt bỏ vậy.

Ban đầu còn ổn, một lát sau thì cô bắt đầu thấy sợ, cô cuộn người lại, run rẩy dưới ánh sáng yếu ớt, từ nhỏ đã như thế, cô sợ bản thân chỉ có một mình, đây cũng là nguyên nhân vì sao khi được nghỉ phép cô luôn đi tour du lịch.

Lúc này, tiếng đập cánh vang lên.

Dã thú nhẹ nhàng thu cánh lại đáp xuống bên cạnh Vương Vi, trong lòng bàn tay của nó to hơn bàn tay cô đã có nhiều thêm một thứ màu đỏ, bên trong là nước trong vắt, tỏa ra mùi hương ngọt ngào. Rất dễ ngửi, hương hoa thanh khiết tỏa ra.

“Đây là cái gì?”

Vương Vi ngẩng đầu quay sang nhìn dã thú.

Cô còn tưởng rằng y sẽ không trở lại chứ.

“Graooooo…” Dã thú nhẹ nhàng tiến đến gần bên môi của cô thăm dò.

Cô hơi hé đôi môi ra, chất lỏng ngọt ngào nghiêng nghiêng đổ vào trong miệng cô từng chút một, uống rất ngon, mùi vị rất ngọt ngào, cực kỳ thơm dịu.

Dã thú nghiêng một góc độ rất vừa vặn, sẽ không làm cô bị sặc.

Sau khi nhìn Vương Vi uống Nguyệt Linh Hoa xong, dã thú vươn lưỡi liếʍ miệng và cằm cô, thậm chí còn đi hơi sâu vào trong miệng nhỏ đang hé ra của cô, cuốn lấy đầu lưỡi cô. Nơi đó còn lưu lại hương vị mà y cực kỳ yêu thích.

Khuôn mặt của Vương Vi trong nháy mắt đỏ bừng lên, nhịp tim có chút tăng tốc. Trời ơi, chuyện này, đây chính là nụ hôn đầu của cô, con dã thú này sao có thể như thế chứ.

Không đúng, tại sao nhịp tim của mình lại tăng tốc chứ. . .

Sau khi dã thú liếʍ sạch môi của cô, lại nhét thứ ở trong tay vào trong miệng mình, cũng không cần nhai nát đã nuốt xuống.

Vương Vi che khuôn mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ, không dám nhìn vào con ngươi xanh lục sâu thẳm của dã thú, cô luôn cảm giác suy nghĩ của bản thân hiện lên trong đôi mắt với ánh sáng thuần khiết kia như vậy là rất dung tục.

Dã thú mang cô lại đây, xung quanh để lại mùi hương của bản thân, phòng ngừa lúc y không ở đây sẽ có thứ gì đó mò đến. Y phải đi săn, đặt những thứ tốt nhất trước mặt giống cái này, nhằm giành được sự yêu thích của cô.