Úc Dương đau đầu một trận, duỗi tay túm cổ áo nam sinh đang đá vào mông Trần Phi, kéo cậu ta lại gần mình, đánh túi bụi.
"Úc Dương tao hôm nay nhiệt tình chỉ dạy mày cách làm người, đánh người không đánh mặt, đá người không đá mông, quy củ, hiểu chưa?" Nói xong, bàn tay cậu đấm thẳng vào người kia.
Ngay sau đó, một bên chân của Úc Dương bị đạp từ phía sau, lảo đảo một lúc, xém chút đập đầu xuống đất.
Úc Dương đột nhiên xoay người lại, chạy hai bước lấy đà, nhảy dựng lên đá vào ngực đối phương, đối phương bị đá lăn ra đất.
"Dám đánh lén tao, nhận lấy này."
Úc Dương gia nhập cuộc chiến, từ hai chọi sáu biến thành bốn chọi một, mặt khác thì thành một chọi một.
Úc Dương đối với cái tình thế này rất không vừa lòng, nội tâm là một mớ hỗn độn.
Đánh, đánh, lại đánh, có người nảy ý nghĩ xấu xa, mắt tia thấy được hai đầu gối của Úc Dương bầm tím.
Úc Dương bị vây quanh luống cuống tay chân, người nọ dùng một chân đạp lên cậu: "Hôm nay đại ca muốn phế chân mày rồi."
"A --!" Úc Dương gào lên, nghiến răng nghiến lợi mà chịu đau.
"Anh Dương!" La Địch sắc mặt biến đổi, "Anh không sao chứ? Anh làm sao vậy?"
Úc Dương biểu cảm thay đổi trong nháy mắt, nhìn thẳng vào thằng chó vừa đánh lén cậu, đối phương bị ánh nhìn của cậu quét tới, sợ tới mức lui về phía sau một bước, những người khác cũng theo bản năng dừng tay.
Đối phương nhịn không được, nuốt một ngụm nước miếng: "Mày đừng như vậy, đánh nhau có thua có thắng, đánh không dậy nổi cũng đừng nhìn tao thế. "
Úc Dương đột nhiên từ mặt đất đứng dậy, xô ngã rồi ngồi lên người thằng kia, túm cổ áo, dùng lực mạnh bạo nhất giáng những cú đấm vào người nó.
"Tao sẽ thay ông bà mày chăm sóc mày!"
"Thi đấu chơi xấu thì không nhận, đánh nhau thì đánh lén, còn mở miệng nói người khác thua dậy không nổi. Da mặt dày như vậy, mày có phải là dùng xi măng trát tường bôi lên mặt rồi không?"
Hậu quả của việc chọc điên Úc Dương là bọn nó bị dập tơi bời, sau đó cả người bầu bạn với mặt đất mà cọ xát.
Năm phút sau, Úc Dương nhấc chân đạp lên lưng người nằm sấp ở phía cuối, lạnh nhạt hỏi: "La Địch, bọn họ vừa làm gì rồi?"
"Vừa rồi tụi này ở PK skate, bọn họ dẫn đầu, rõ là có điểm rồi, chơi xấu nhưng chết không nhận tội. Còn làm hỏng ván của em." La Địch giận đùng đùng nói, "Đúng là không biết xấu hổ."
SKATE, phương thức người trượt ván dùng để PK (thi đấu). Chia ra hai bên thực hiện các kỹ thuật trong trượt ván. Nếu không hoàn thành thì nhường đối thủ di chuyển. Mỗi lần thất bại thêm một điểm, bên nào có năm điểm trước coi như thua.
"Tôi chỉ nói người cuối cùng ra động tác quá khó, kêu đổi động tác khác!" Người nọ dưới chân Úc Dương giãy giụa nói.
Úc Dương nhấc chân, sắc mặt thay đổi: "Tao, hỏi, mày, cậu ta có hoàn thành động tác không?"
Trong nháy mắt, khí thế đối phương đột ngột đi xuống, ú ú ớ ớ hồi lâu, cuối cùng gật đầu, đẩy sự tức giận của Úc Dương lêи đỉиɦ điểm.
Úc Dương lại đạp lên người kia, dưới chân dùng sức: "Nếu cậu ta làm được, mày cũng nên thành thật mà làm theo đi, làm không được thì một điểm sẽ thuộc về mày. Đây là luật, hiểu chưa?"
"Hiểu hiểu hiểu." Đối phương vội gật đầu không ngừng, "Đại ca, em sai rồi, tha cho em."
"Vậy thì xin lỗi, sau đó bồi thường cho cậu ta một cái ván trượt." Úc Dương nói.
Đối phương từ trên mặt đất bò dậy, ngập ngừng mà nói: "Tôi xin lỗi, ván trượt, có thể không bồi thường được không?"
Úc Dương dùng đầu lưỡi đẩy quai hàm, tức giận tới sắp bật cười: "3000 tệ một cái ván trượt, mày không đủ tiền còn dám phá?"
Trần Phi nhìn Úc Dương: "Thái độ đe dọa quá anh Dương, đàn em của anh đang nhìn anh từ đằng sau đây."
Đối phương cắn chặt răng nói: "3000 tệ đắt quá, không phải chứ. Hơn nữa cậu ta còn dùng một thời gian rồi."
Úc Dương thiếu chút là cười ra tiếng: "Mày làm sao mà biết là cậu ta dùng một thời gian rồi? Mày với cái ván trượt của cậu ta có thù hằn gì chăng?"
"Tôi xin lỗi rồi không được sao? Tôi sẽ bồi thường tiền thuốc men." Đối phương lấm la lấm lét nói.
"Mẹ nó, mày thiểu hả?!" Úc Dương một chân đạp người ngã xuống, đi qua xách cổ áo đối phương, từ phía quảng trường kéo tới cửa hàng dụng cụ thể thao gần đấy.
120722