Chương 18

Qua đêm giao thừa náo nhiệt chính là khoảng thời gian điên cuồng ôn tập, khoa của Lâm Hoài là khoa học tự nhiên, nội dung cần ôn rất nhiều, trường họ có hai thư viện, thời gian này có rất đông sinh viên đến học, nhưng Lâm Hoài vẫn chiếm được hai chỗ ngồi ở góc.

Thật ra Thẩm Dịch vẫn thích học trong ký túc xá hơn, phòng anh có bốn người, nhưng hai người vì nguyên nhân khác nhau nên không trọ ở trường, nên phòng ký túc xá như thành phòng riêng, nhưng lúc Lâm Hoài kéo tay anh làm nũng thì bao nhiêu không muốn đều bay đi hết.

Chỗ ngồi Lâm Hoài chiếm được có thể nói là vô cùng ưu việt, một bên là vách tường kê kệ sách, một bên là cửa sổ, tình cờ hôm nay trời nắng, nắng mùa đông chiếu vào ghế, rất thoải mái, Điều quan trọng nhất là ở góc này có rất ít chỗ ngồi, chỉ có ba chiếc bàn.

Thời gian học tập hiệu quả của Thẩm Dịch là vào buổi tối, nên sáng sớm đến thư viện có cảm giác buồn ngủ, Lâm Hoài chỉ muốn học, bất cứ lúc nào cũng có thể tập trung, tay cầm bút viết nhanh trên giấy, thỉnh thoảng lại cau mày chống cằm suy nghĩ.

Đầu óc Thẩm Dịch hoàn toàn không tập trung vào việc học, anh dựng sách lên, lặng lẽ nhìn chằm chằm Lâm Hoài, người ta nói đàn ông lúc tập trung rất quyến rũ, Thẩm Dịch thấy quả không sai.

Da Lâm Hoài không trắng, mà là một màu da khoẻ mạnh, khi cười đôi mắt cũng cong lên, tuy lúc không cười nhìn hơi dữ nhưng rất đẹp trai, đôi môi không quá dày cũng không quá mỏng, lúc hôn lên rất thích, Thẩm Dịch càng nghĩ càng đỏ mặt, càng nhìn càng thấy Lâm Hoài rất rất tốt, vừa đẹp trai vừa dịu dàng như này mà lại là của anh, Thẩm Dịch mím môi cười, nhưng lại sợ bị Lâm Hoài phát hiện, nên dựng quyển sách trong tay lên che mặt mình.

Đến lúc Lâm Hoài bơi ra khỏi biển kiến thức nhìn về phía Thẩm Dịch đã thấy anh gối đầu lên sách mà ngủ, mặt Thẩm Dịch hướng về phía có ánh nắng, Lâm Hoài rút ra một quyển sách từ kệ bên cạnh, dựng đứng cạnh mặt Thẩm Dịch, vừa đủ che ánh sáng.

Buổi trưa, hai người đi căng tin ăn cơm sau đó lại ngồi ở trong góc, Thẩm Dịch ăn trưa đã no nên tập trung đọc sách ba tiếng, dùng bút gạch bỏ nhiệm vụ cuối cùng, sau đó lười biếng duỗi eo, uống mấy ngụm nước ấm Lâm Hoài chuẩn bị sẵn cho anh, lại bắt đầu lén nhìn Lâm Hoài.

Lâm Hoài dùng tai nghe nghe tiếng Anh, ngòi bút đang khoanh bài trắc nghiệm, nghe xong liền tháo tai nghe ra đặt lên bàn, thở dài, hơi cử động cổ bị cứng, bỗng cảm thấy có một tầm mắt nhìn chằm chằm hắn, giả vờ như không để ý, tiếp tục xoa bóp phần cổ sau đó đột nhiên quay ra mắt đối mắt với đối phương, Thẩm Dịch hoảng sợ giật mình, quên cả chớp mắt, ngơ ngác.

Lâm Hoài đắc ý cười một tiếng, Thẩm Dịch hơi ảo não đạp nhẹ bàn vài cái, định thu chân về thì bị một tay của Lâm Hoài nắm lấy cổ chân, Thẩm Dịch suýt kêu lên thành tiếng, gần như cứng người, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lâm Hoài.

Lâm Hoài bị trừng đến cả người đều mềm nhũn, bàn tay từ từ vuốt ve lên phía trên chân Thẩm Dịch, nhưng ánh mắt lại luôn dán chặt vào Thẩm Dịch, hoàn toàn không nhận ra đây là chuyện chỉ lưu manh mới làm.

Thẩm Dịch chỉ cảm thấy có một luồng điện chạy từ bắp chân đến sống lưng, cả người tê rần, khẽ cắn môi rồi thu chân lại mấy lần mới được, đỏ mặt hung hăng trừng mắt với Lâm Hoài.

Lâm Hoài nhìn ra mấy phần ngượng ngùng trong mắt anh, hắn cúi người về phía trước, vẫy ngón tay với Thẩm Dịch, Thẩm Dịch cho rằng hắn muốn nói gì đó, tiến lại gần.

Lâm Hoài nhìn người đến gần, một tay giơ quyển sách lên chặn bên cạnh hai người bọn họ, một bàn tay nắm cằm Thẩm Dịch kéo lại hôn, Thẩm Dịch trợn mắt, vì giật mình nên miệng hơi mở ra, Lâm Hoài không bỏ qua cơ hội này, duỗi đầu lưỡi vào quấn lấy lưỡi Thẩm Dịch, hôn một lúc, thấy Thẩm Dịch đỏ ửng mặt mới buông ra.

Thẩm Dịch chộp lấy cây bút, viết lên giấy: Đồ không biết xấu hổ nhất thế giới, mặt dày nhất thế giới, vô lại nhất thế giới, sau đó ném thẳng cuốn sổ vào mặt Lâm Hoài.