Chương 16: Người tao yêu.

Đến trưa, cái se lạnh của ngày thu cũng dần biến mất, mặt trời mạnh mẽ sưởi ấm thế gian, dù không quá gay gắt nhưng vẫn nắng nóng vô cùng.

Trang bị đầy đủ kính râm, áo khoác, Hạ Anh đã có thể tự tin bước khỏi Sio để đối đầu trực tiếp với nắng nóng ban trưa. Cô không chịu được cái nóng một cách trực tiếp. Không rõ lí do nhưng Hạ Anh bài xích với nó.

Lúc sáng, Hạ Anh vô tình gặp gỡ giảng viên Phan ở Sio, đồng thời may mắn được xem trực tiếp thiên tài âm nhạc độc tấu dương cầm khiến cho Hạ Anh lúc này vẫn còn âm ỉ kích động, không thể tin được đó là sự thật. Dù sao thì Phan Tường Vi - giảng viên Phan, rất ít khi công khai biểu diễn trước công chúng mà không thông qua bất kì sự kiện lớn nào.

*Ting* âm thanh thông báo tin nhắn đã bất ngờ cắt đứt những suy nghĩ vẩn vơ cũng như là kích động nho nhỏ của Hạ Anh.

[Xin lỗi cậu nha Hạ Anh, hôm nay nhà mình có việc nên mình không thể đưa cậu và Ngọc Ngân đi xem phim như đã hứa được. Có gì khi giải quyết tất cả xong mình mời cậu và Ngân một bữa nhé. Xin lỗi cậu nhiều lắm, cậu chuyển lời của mình đến Ngân với nha, Ngân không cho mình phương thức liên lạc. Cảm ơn nhiều.]

Chả là hôm nay cả ba người Hạ Anh, Ngọc Ngân và Vân Anh có hẹn đi xem phim với nhau. Vân Anh bận thì thôi vậy, Hạ Anh cũng không khắt khe về vấn đề này. Hơn hết, thời gian vẫn còn rất dài và tình bạn của cả ba cũng không phải được đo bằng các buổi xem phim. Hạ Anh thoải mái trả lời.

[Được thôi, mình và Ngọc Ngân đều hiểu mà. Cậu cứ xử lí công việc đi, mình cũng sẽ chuyển lời đến Ngân luôn cho.]

[Cảm ơn cậu nhiều nhé.]

[Không có gì đâu, chúng ta là bạn mà.]

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi nhanh chóng kết thúc, cất điện thoại lại vào trong chiếc túi nhỏ sau lưng, Hạ Anh tiếp tục từng bước thong thả trên vỉa hè dọc theo đô thị sầm uất, hoa lệ.

Yên tĩnh nhưng đầy nổi bật.

Hạ Anh chính là đẹp như thế đấy. Dù cô đã cố ý thu mình lại thì cái khí chất trời sinh hơn người của cô vô tình vẫn luôn luôn bành trướng, bắt buộc cô bất kể khoảnh khắc nào cũng đều phải trở nên đặc biệt.

Đó là một lời khẳng định chắc chắn.

Trở về phòng trọ của mình, không quá bất ngờ khi nhìn thấy Ngọc Ngân đã ở sẵn trong phòng và đang nằm thoải mái trên chiếc sofa mềm mại. Bởi lẽ, chìa khóa phòng có đến tận hai cái và được chia đều cho hai người bạn thân - Hạ Anh và Ngọc Ngân.

"Mày lại đến Sio nữa à? Có mua gì cho tao không?" Ngọc Ngân lười biếng lên tiếng, có lẽ nằm trên sofa quá thoải mái đã khiến cho nàng chỉ muốn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hiển nhiên là đối với Ngọc Ngân, Hạ Anh bao giờ cũng có tầm quan trọng hơn giấc ngủ kia. Nhưng làm sao đây? Nàng yêu cô, yêu tha thiết, tình yêu mãnh liệt của hơn bảy năm ròng lại không cách nào bày tỏ được mà chỉ có thể cố gắng hết sức kìm nén.

Người ta vẫn luôn nói phải dũng cảm nói ra cảm xúc chân thật của bản thân nếu không muốn nhận lấy những hối hận sau này nhưng Ngọc Ngân không dám. Đúng, nàng sợ hãi, nàng rất sợ việc có thể sẽ mất Hạ Anh mãi mãi nếu nàng bày tỏ lòng mình. Ngọc Ngân yêu Hạ Anh, Ngọc Ngân là bạn thân Hạ Anh, dù ở bất kì khía cạnh nào, tình yêu hay tình bạn, Ngọc Ngân đều đã có khoảng thời gian rất dài ở bên cạnh cũng như hiểu rõ Hạ Anh.

Có lẽ vì vậy nên một Ngọc Ngân vốn đã không dũng cảm lại càng thêm tự ti. Bởi, Hạ Anh là người luôn rõ ràng trong các mối quan hệ, dù cô có thể chấp nhận tình bạn của người thầm thương mình nhưng không lâu sau đó Hạ Anh cũng sẽ luôn từ từ chậm rãi kéo xa khoảng cách và cuối cùng là loại bỏ hoàn toàn sự tồn tại của người đó khỏi cuộc sống của cô.

Yêu cô, Ngọc Ngân tha thiết cái ôm, nụ cười, thanh âm ngọt ngào và tất cả những gì liên quan đến Hạ Anh. Nàng tham lam là thế chỉ tiếc lại không có gì có thể thỏa mãn lòng tham của nàng.

Những đau đớn, chua xót của Ngọc Ngân vẫn cứ tồn tại như vậy, không ai xoa dịu hay chữa lành nó đi. Một Ngọc Ngân tài giỏi, giàu có, xinh đẹp thậm chí đã trở thành "nữ thần" trong mắt người khác lại chỉ có thể yếu ớt liếʍ láp vết thương lòng bằng những giấc mơ, ảo tưởng không có thật.

Ngọc Ngân mong muốn một giấc ngủ ở sofa hay chính xác hơn Ngọc Ngân mong muốn "tình yêu ngọt ngào" của Hạ Anh từ giấc chiêm bao.

"Ừ, tao đến Sio lúc sáng. À mà, tao có mua một ít Pasta nè, để tao làm Pasta Sốt Pesto với gà vàng nướng muối tiêu. Hôm trước tao nghe mày nói thèm đó." Hạ Anh chạm rãi nói., vừa nói vừa xách túi đựng thức ăn vừa mua đến bếp.

Ngọc Ngân bật dậy, nàng biết người nàng thầm thương vẫn luôn tinh tế và ngọt ngào như thế và Ngọc Ngân cũng biết rõ đặc quyền kia nàng có được chính xác là từ tư cách bạn thân, nhưng vẫn không thể nào ngăn được niềm hạnh phúc ấm áp đang rộn ràng trong Ngọc Ngân.

"A, thật á? Yêu mày nhất luôn." Ngọc Ngân hét lên đầy vui vẻ.

"Rồi rồi, tao thấy mày có vẻ mệt, nãy giọng mày có hơi trầm ấy. Ngủ một lát đi, làm xong tao gọi dậy."

"Được thôi, bé cưng à chị ngủ đây. Xong thì gọi chị dậy, ngủ ngon nhé Hạ Anh."

Người tao yêu.



"Ngủ ngon." Hạ Anh trả lời.

Thịt gà tươi thật, sẽ ngon lắm, Ngân nhất định thích cho xem. Hạ Anh vô cùng hài lòng với chất lượng thức ăn mình mua. Lần sao lại đến đó mua tiếp.

"Không biết người lúc nãy là ai. Mình có cảm giác quen thuộc quá."



Hạ Anh có chút ngẩn ngơ nhưng thật nhanh suy nghĩ vẩn vơ bất chợt ấy cũng đã biến mất không còn dấu vết.

__________