Chương 8: Mày vẫn thế, trước sau không thay đổi.

CHÚ Ý: CHƯƠNG CÓ CHỨA NỘI DUNG ẢNH.__________

Sau một hồi cân nhắc kĩ lưỡng, Ngọc Ngân quyết định chọn một quán ăn nhỏ chuyên phục vụ các món ăn gia đình cách trường hai con phố. Dù hơi xa nhưng rất đáng.

Quán có tuy nhỏ, nhờ vậy mà nó có thể dễ dàng mang đến cảm giác ấm cúng của gia đình.

Hạ Anh thích nhất những nơi mang đến cảm giác ấy cho cô.

Quán được trang trí với tông màu vàng cam làm chủ đạo. Mặc dù diện tích có nhỏ nhưng lại rất thoải mái không có một chút tia gò bó nào. Cây xanh được bày trí khắp nơi. Tươi mát vô cùng. Trên tường là những bức vẽ ngộ nghĩnh các nhân vật hoạt hình. Do chính tay bà chủ vẽ, bởi thật dễ dàng nhận thấy được dấu ấn riêng biệt trong từng nét vẽ trên tường.

Thức ăn nhanh chóng được mang lên, kéo sự chú ý của Hạ anh từ bức tường tươi sáng kia trở lại. Một đĩa rau muống xào tỏi, thịt lợn kho măng, cá diêu hồng sốt cà chua và cuối cùng là salad rau củ đã được bày trọn lên bàn.Tình Yêu Phải Chăng Rất Tuyệt Vời? - Chương 8: Mày vẫn thế, trước sau không thay đổi.(Hình ảnh minh họa: rau muống xào tỏi)Tình Yêu Phải Chăng Rất Tuyệt Vời? - Chương 8: Mày vẫn thế, trước sau không thay đổi.(Hình ảnh minh họa: thịt lợn kho măng)Tình Yêu Phải Chăng Rất Tuyệt Vời? - Chương 8: Mày vẫn thế, trước sau không thay đổi.(Hình ảnh minh họa: cá diêu hồng sốt cà)Tình Yêu Phải Chăng Rất Tuyệt Vời? - Chương 8: Mày vẫn thế, trước sau không thay đổi.(Hình ảnh minh họa: salad rau củ)

"Hạ Anh đúng không?"

Nghe thấy tên mình, theo phản xạ có điều kiện, Hạ Anh nhanh chóng đưa mắt hướng về âm thanh kia.

Đó là giọng nói của một cô gái trẻ, độ tuổi khoảng từ mười chín đến hai mươi.

Mái tóc dài, óng ả có màu nâu hạt dẻ do nhuộm được xõa thoải mái sau lưng. Đôi mắt hoa đào mang ý cười đầy mị hoặc. Thanh âm trầm trầm quyến rũ lòng người, khiến ai nghe được cũng cảm thấy xao xuyến. Nụ cười tỏa nắng, rực rỡ trên môi.

"Đúng rồi, là mình. Cậu cũng ăn tối ở đây hả?"

Chủ nhân của câu hỏi kia là người bạn đầu tiên mà Hạ Anh làm quen được ở ngày đầu đến trường - Lâm Vân Anh.

"Ừ, mình hơi lười nấu ăn nên quyết định xử lí ở quán luôn. Mình đi chung với bạn mà cậu ấy có việc gấp nên giờ phải cô đơn rồi đây nè." Vân Anh rũ mắt buồn bã.

"Nếu không ngại thì đến ăn chung với tụi mình. Có mình với Ngọc Ngân thôi cũng buồn lắm." Hạ Anh mời gọi.

Nụ cười tỏa nắng lại một lần nữa rực rỡ: "Được, cảm ơn hai cậu nhiều nhé."

"Chỉ Hạ Anh thôi." Ngọc Ngân hậm hực.

Do quá đói, Hạ Anh không quá để ý lời nói bất thường của Ngọc Ngân.

"Cậu ăn thêm cái gì thì gọi nhé. Mình với Ngọc Ngân không biết khẩu vị của cậu."

"Không đâu, mấy món này mình cũng thích lắm." Nhìn ra được thái độ thù địch của Ngọc Ngân đối với mình, Vân Anh càng thêm vui vẻ.

Nàng mỉm cười với Hạ Anh đồng thời đưa mắt khıêυ khí©h người ngồi gần đấy. Vì Vân Anh biết rõ nguyên nhân khiến thái độ của Ngọc Ngân đột nhiên trở nên bất thường.

Rau muống xào vừa tới, giòn, ngọt ăn cùng tỏi phi thơm lừng. Ngon vô cùng. Cả thịt kho măng cùng cá diêu hồng sốt cà cũng đều rất tốt. Thịt lợn mềm không bở, gia vị thấm đều, ăn cùng măng tươi không chỉ hợp nhau mà còn góp phần mang hương vị món ăn thêm phần thăng hạng. Cá diêu hồng ngoài giòn, trong mềm, kết hợp với sốt cà chua cay cay ngọt ngọt, mỗi miếng thịt cá tan ngay trong miệng, mang theo hương thơm thoang thoảng quấn lấy đầu lưỡi quyến rũ người ăn. Salad rau củ đầy màu sắc, đều là những rau củ tươi, thanh mát, bổ dưỡng.

Đúng là đặc biệt tốn cơm mà.

Ăn xong buổi tối cũng không quá tốn thời gian.

Người ta thường nói, thời gian ăn tối là thời điểm vui vẻ, hạnh phúc nhất trong ngày.

Thật quá lừa người rồi!

Hạ Anh ăn không quá nhanh nhưng cái không khí nặng nề, quỷ dị giữa Ngọc Ngân và Vân Anh đã dọa sợ Hạ Anh, cô không dám ngồi ăn trong không gian này thêm một giây phút nào nữa.

Có lẽ, đây là bữa ăn nhanh nhất trong đời cô.

"Hôm nay các cậu mời, hôm sau mình mời lại nhé." Vân Anh đưa ánh mắt long lanh nhìn Hạ Anh nói.

Vốn dĩ, Hạ Anh muốn từ chối vì chỉ là một bữa cơm cũng không quá tốn kém hơn nữa cô nghĩ điều đó sẽ làm phiền Vân Anh. Nhưng chưa kịp từ chối, Vân Anh đã "đánh đòn phủ đầu" khiến cô không kịp đỡ.

"Không được từ chối đâu đó." Vân Anh vờ nghiêm túc.

"Được rồi." Hạ Anh bất đắc dĩ đồng ý.

Sau bữa ăn cũng đã tối muộn, tạm biệt Vân Anh, Hạ Anh quay về căn phòng mới dọn vào ở lúc chiều.

"Hạ Anh...mày...mày.."

"Sao vậy?" Nhìn thấy dáng vẻ của Ngọc Ngân, Hạ Anh cảm thấy hơi buồn cười. Nàng hệt như đứa trẻ làm sai nhận lỗi, ngập ngừng cúi thấp đầu mà thỏ thẻ.

Có chút đáng yêu.

"Hôm...hôm..nay..."

"Hửm?" Hạ Anh cười xấu xa. Cô chưa thấy bộ dạng này của bạn thân mình bao giờ, trong kí ức của Hạ Anh, Ngọc Ngân vẫn luôn mạnh mẽ, bá đạo, không sợ trời, đất. Nàng luôn bảo vệ, làm chỗ dựa vững chắc cho cô. Cũng chính vì thế, Hạ Anh thật muốn trêu chọc cô bạn thân của mình nhiều thêm chút.

"Mày...mày ĐỪNG CÓ CƯỜI tao." Ngọc Ngân đỏ mặt, dũng khí hét to lập tức ỉu xìu, nàng tiếp tục cuối đầu che giấu cảm xúc bản thân.

Hạ Anh thật sự không nhịn được rồi, nàng bật cười.

"Đừng cười nữa mà, để tao nói đã." Ngọc Ngân đỏ bừng mặt, ủy khuất, đáng thương vô cùng.

Hạ Anh biết mình hơi quá đáng nhưng là không nhịn được thật. Cô hắng giọng: "Được rồi, chuyện gì vậy?"

"Hôm...hôm nay, tao...tao...tao ngủ ở phòng mày được không?" Ngọc Ngân lấy hết dũng khí.

Thấy Hạ Anh nhìn mình chằm chằm không biểu hiện, Ngọc Ngân luống cuống.

Tiêu rồi, tiêu rồi, sao lại không nhịn được cơ chứ. Ngọc Ngân kêu gào trong lòng.

Tình cảm bảy năm nàng che giấu, ấy vậy mà lại mất bình tĩnh. Ai bảo con người khó -Vân Anh- ưa dám khıêυ khí©h nàng. Hạ Anh còn vui vẻ trò chuyện với nhỏ khó ưa kia chứ. Ngọc Ngân thật sự chịu không nổi. Nàng thấy được nhỏ cảm thấy hứng thú Hạ Anh. Ánh mắt nhỏ nhìn Hạ Anh giống nàng, chỉ là thiếu tia thâm tình mà thôi.

Nàng ghen tị nhỏ khó ưa.

Rất ghen tị.

"Tao...tao...tao." Chết thật, quên mất, nàng vừa không nhịn được suy nghĩ trong lòng, muốn gần gũi Hạ Anh.

"A, đau." Ngọc Ngân ôm trán.

"Đáng đời lắm, có vậy thôi. Mày là bạn thân tao thì muốn ngủ cùng có sao đâu. Làm như ngủ cùng là tao "ăn" mày đấy."

Ngọc Ngân đóng băng, giữ nguyên tư thế.

Không phải tao sợ mày "ăn", tao là muốn mày làm vậy với tao.

Thấy Ngọc Ngân cứ khư khư giữ trán, Hạ Anh nhíu mày.

Mình là quá dùng sức rồi?

"Xin lỗi, tại tao thấy mày ngốc quá nên mới cốc một cái thôi. Đau lắm hả? Xin lỗi."

"Không có đau." Nàng nhỏ giọng.

"Thật không đau? Hay mày ăn kẹo không? Cho mày nè." Hạ Anh từ trong tui lấy ra một viên kẹo sữa, đặt vào tay Ngọc Ngân.

"Hừ, tao không phải con nít." Ngọc Ngân bóc vỏ, đưa kẹo vào miệng. Nàng đã bình tĩnh lại rồi.

Ừm, thật ngọt.

Hạ Anh, mày vẫn như thế, trước sau không đổi.

...

"Cậu đừng khóc, hay là ăn kẹo không? Cho cậu nè."

__________

Bí mật Năm:

Trạng thái: đã được khám phá.

Top trong "Tình yêu phải chăng rất tuyệt vời?" không bị giới hạn như ở chương Giới thiệu nhân vật nhé!

Ps: Dạo này Mây hơi bận nên ra chương có chút lâu. Mong các bạn thông cảm. Cảm ơn các bạn nhiều.

Thứ tư vui vẻ.