Chương 36

Ngày hôm sau, mãi cho đến giữa trưa

trên

xong giờ học trở lại ký túc xá, Diệp Sơ Hiểu

không

thấy Trì Tuấn nhắn tin hay gọi điện thoại cho mình.



không

khỏi khó chịu.

Đáng giận! chiếm tiện nghi của



liền biến mất dạng.

Trần Linh thấy



nhìn di động đến ngẩn người, cầm lấy cặp l*иg, ở trước mặt



gõ xuống:”Sơ Hiểu,

không

đi

ăn cơm sao?.”

Diệp Sơ Hiểu ừ

một

tiếng, có chút tức giận nhét mạnh điện thoại vào túi, cầm lấy cặp l*иg cơm cùng Trần Linh xuống lầu.

“Sơ Hiểu, mấy ngày nay rốt cuộc cậu bị sao vậy?Như thế nào, mà lúc nào cũng thẫn thờ nhìn điện thoại vậy?.”

Diệp Sơ Hiểu giật mình, nhanh chóng lắc đầu:”

không

có việc gì đâu.”

Trần Linh bĩu môi:”Cậu như lọ hũ nút vậy, có việc gì cũng

không

bao giờ kể với mọi người.”

Diệp Sơ Hiểu cười khổ.

đang

nói, hai người

đi

ra khỏi tòa nhà ký túc.

"Diệp Sơ Hiểu!"

một

giọng

nói

nam quen thuộc cách



không

xa vang lên.

Diệp Sơ Hiểu theo tiếng gọi nhìn sang, trông thấy Trì Tuấn hai tay đút túi quần, đứng ở cạnh gốc cây dưới lầu. Lúc này ánh mặt trời vừa lặn, bóng cây dáng chiều chiếu lên người

hắn, có chút

không

nói

ra được tốt đẹp.

Trông thấy



nhìn thấy mình,

hắn

giơ tay theo hướng



vẫy vẫy:” Lại đây!”.

Diệp Sơ Hiểu cắn răng, nghiến lợi oán thầm,

hắn

muốn đùa giỡn gì đây!.

Dù miệng oán trách, nhưng trong lòng

không

khỏi dâng lên tia vui sướиɠ như thế nào

không

khỏi bỏ qua.



cố gắng giữ cho sắc mặt của chính mình

thật

bình tĩnh, quay sang Trần Linh

nói:”Câu

đi

ăn trước

đi,

không

cần đợi tớ đâu.”

Trần Linh nhìn Trì Tuấn cách đó

không

xa, hài hước ồ

một

tiếng, rồi hướng



nháy mắt mấy cái:” Biết rồi, cùng soái ca hẹn hò!.”

Diệp Sơ Hiểu thấy buồn cười rồi trừng mắt nhìn



mộ cái. Xoay người

đi

đến bên Trì Tuấn.

Trì Tuấn vẫn giữ vẻ mặt bất cần như vậy, trông thấy



đến gần, trông thấy ánh mắt



không

giấu được nét cười

trên

mặt.

Diệp Sơ Hiểu từ

nhỏ

đến lớn đều biết

hắn

có bộ dạng

anh

tuấn, Ở Tân Đường trông

hắn

như phượng hoàng đứng trong bầy gà vậy.Chỉ là



không

biết được, nay

hắn

đứng giữa đám đông nhiều sinh viên qua lại, vẫn nổi bật như vậy,

không

thể so sánh với thành phần kém cỏi được.

không

chỉ diện mạo, mà cả người

hắn

toát lên vẻ cao ngạo,bẩm sinh mà

không

phải ai có được.

Diệp Sơ Hiểu cảm thấy chính mình

không

giấu được ý cười trong lòng,

sẽ

biểu

hiện

ra hết, khó khăn lắm mới mới nhịn xuống ở trước mặt

hắn

đứng lại, khó khăn lắm

nói:” Làm gì?”.

Trì Tuấn chăm chú nhìn mặt

cô,

nhẹ

nhàng lẩm bẩm

một

tiếng, cầm lấy bàn nay còn trống của

cô:”

đi, cùng tôi

đi

ăn cơm!.”

Diệp Sơ Hiểu bị

hắn

kéo mà nảo đảo mấy bước, bất mãn

nói:”

đi

đâu?.”

"đi

thì

biết!"

Tay bị

hắn

gắt gao cầm lấy, trong lòng bàn tay tỏa nhiệt độ nóng bỏng, làm cho Diệp Sơ Hiểu

không

nhịn được mà đỏ mặt, tim đập mạnh.



quay đầu sang nhìn gương mặt nghiêng của

hắn

chỉ thấy khóe miệng của

hắn

giương lên.

Thấy

hắn

phô trương thanh thế như vậy, Diệp Sơ Hiểu rốt cuộc nhịn

không

được phật cười thành tiếng.

Trì Tuấn quay đầu sang, trừng mắt nhìn sang



một

cái:”Cười gì vậy?”

Diệp Sơ Hiểu mở cặp mắt to trong suốt, giơ cặp l*иg cơm trong tay lên:” Muốn

đi

ăn ở nhà ăn

không? Tôi đây cầm cặp l*иg cơm như vậy, chẳng lẽ giễu cợt

anh?.”

Trì Tuấn

một

tay cầm lấy l*иg cơm đoạt lấy:” Ai dám riễu cợt lão tử?.”

Diệp Sơ Hiểu cười càng lớn:”

anh

nghĩ

anh

là xã hội đen sao?.”

Trì Tuấn lúc này mới ý thức được Diệp Sơ Hiểu đáng cười chính bản thân mình, quay đầu, hung giữ

nói:” Diệp Sơ Hiểu, xem tôi thu thập



như thế nào?.”

Thẳng đến trước ngày hôm qua, Diệp Sơ Hiểu hiểu Trì Tuấn hơn trước

không

còn sợ hãi

hắn

nữa, nhưng bây giờ



biết

hắn

chỉ thích phô trương thanh thế, liền cười khıêυ khí©h:”

anh

nói

bao nhiêu lần thu thập tôi? Nhưng

thật

ra

anh

chỉ

nói

thôi.”

“Hăc!



vẫn

không

hiểu

rõ! Trì Tuấn chính bản thân mình

không

nén được tiếng cười bật ra, buông lỏng bàn tay

cô,

một

phen ôm chặt hông

cô, đem



gắt gao nắm vào trong lòng, cúi đầu hướng môi



tìm đến.

Diệp Sơ Hiểu rốt cục lúc này cũng bị

hắn

làm cho hoảng sợ muốn chết.

Trì Tuấn khí lực rất lớn, cho dù

đang

dùng

một

tay,



cũng khó mà nhúc nhích được.

trên

thực tế khi

đang

đi

trên

đường,



cũng

không

dám tùy tiện giãy giụa, chỉ có thể để mặc cho

hắn

làm bậy.

Cũng may Trì Tuấn cũng có chừng mực, chỉ hôn trong chốc lát, liền buông



ra, hơi chút đắc ý

nói:”Còn muốn hay

không

thu thâp.?”

Diệp Sơ Hiểu lúc này chỉ muốn tìm

một

cái lỗ để chui xuống. Da mặt



mỏng, cho dù bây giờ được

hắn

buông ra, cũng

không

dám ngẩng cao đầu, sợ trong thấy ánh mắt của mọi người.

Rốt cuộc là tức giận, mặt



đỏ ửng dùng sức ở bên hông

hắn

bấm lấy

một

cái, oán giận

nói:” Nơi đây là trường học!”.

Trì Tuấn

không

cho là đúng:”

hiện

tại sinh viên ai mà trả như vậy!.”

"..."

“không

tin



ngẩng đầu lên nhìn sang bên kia.”

Diệp Sơ Hiểu theo tiếng

nói

của

hắn

ngẩng lên, nhìn theo hướng

hắn

chỉ, lọt vào trong tầm mắt





một

đôi tình nhân,

đang

nồng nhiệt

một

chỗ hôn nhau, ấm áp ẩm ướt như vậy, cũng

không

biết là

đã

hôn được bao lâu, hoàn toàn

không

coi mọi người ra gì.

Nếu mà so sánh với nụ hôn ban nãy,

thì

chỉ là

một

bữa tráng miệng thôi sao.

Diệp Sơ Hiểu bĩu môi, quay sang, ánh mắt lung linh nhìn vào mắt Trì Tuấn, nhịn

không

được phì cười ra

một

tiếng.

Trì Tuấn cũng cười, đưa tay xoa đầu

cô:”Cười nhiều mới đúng chứ! Từ

nhỏ

đến lớn cả ngày chỉ bày ra vẻ mặt nhăn nhó, giống như

một

bà cụ vậy, trông mà

thật

đáng lo!.”

“Miệng

anh

như thế nào hư hỏng như vậy?” Diệp Sơ Hiểu tức giận

nói, nhưng khóe miệng vẫn

hiện

lên ý cười.

Kỳ

thật

chính



biết rằng những lời Trì Tuấn

nói

không

sai lắm,Từ lúc Diệp Kiến Cương bị nghiện ma túy,



cảm thấy cuộc sống của



thật

khổ sở, rất ít khi cười lớn vui vẻ.

Nhưng mà từ tối hôm qua cho đến bây giờ, trong lòng



tràn ngập niềm vui,

không

thể áp chế được. Thậm chí



còn

không

suy nghĩ rằng tại sao mình lại có tình cảm với

hắn.

Trì Tuấn dùng hộp cơm ở

trên

đầu



vỗ

nhẹ

một

cái:”Tôi chính là hư hỏng như vậy, ngươi

không

biết sao?

đi

nhanh, tôi dẫn



đến quán ăn ngon.”

Ngữ khí của

hắn

có phần hung dữ, nhưng trong ánh mắt

hắn

tràn ngập ý cười, lại là

một

kẻ ngốc nghếch ngang ngược như vậy.

Diệp Sơ Hiểu giả bộ xoa

nhẹ

đầu, ngữ khí có chút

không

tự chủ được hờn dỗi:”Rốt cục ăn cái gì. Sao phải thần, thần bí thế.”

Trì Tuấn cầm tay



thật

chặt, nhìn sang



một

cái:” đến

thì

khác biết.”



một

nhà hàng chuyên bán đồ ăn thành gia hương.

Diệp Sơ Hiểu ở thành phố giang hai năm, chưa bao giờ biết sau trường phụ cận, có

một

nhà hàng như vậy.

Bất quá

thật

không

thể trách

cô,



mỗi tháng đều bận rộn lo lắng tiền sinh hoạt, ăn cơm ở căng tin cũng

không

đủ no, làm sao có tâm tư nghĩ xem quanh trường có quán nào ăn ngon.





hai năm nay



không

có về nhà, đồ ăn ở quán này làm cho



tự nhiên nhớ đến nhà.

Trì Tuấn cầm menu lên gọi đồ,Diệp Sơ Hiểu

nói:” Sao

anh

sớm biết chỗ này, mà

không

nói

với tôi?.”

Trì Tuấn ngẩng đầu lên khinh khỉnh nhìn



một

cái, ảm đạm

nói:” Trước hôm qua,



với tôi

không

phải ghét nhau như chó mèo, sao tôi lại phải giới thiệu nơi tốt như vậy cho

cô?.”

thật

sự



hắn

không

lên mở miệng a!

Diệp Sơ Hiểu hậm hực mấy câu,

không

thèm để ý đến

hắn

nữa.

Trì Tuấn nghiêm túc nhìn thực đơn, xong ngẩng đầu nhìn



hỏi:” Tương vịt thích ăn sao?”.

" Ừ." Diệp sơ hiểu gật đầu.

“Thịt bò xào?”.

" Ừ."

“Tôm chấm tương?.”

" Ừ."

"Thịt om măng tây?"

" Ừ."

"Hấp quyết cá?"

" Ừ."

...

Chờ chút!Diệp Sơ Hiểu vốn chỉ nghĩ rằng

hắn

hỏi mình thích ăn món nào, nhìn thấy người phục vụ bên cạnh hì hục ghi vào, mới phản ứng được là

hắn

đang

gọi món.



nhắc nhở

hắn:”Hai người chúng ta, gọi nhiều như vậy làm sao ăn hết được?.”

Trì Tuấn cười cười, lại gọi thêm

một

món xào, sau khi đem thực đơn đưa trả người phục vụ,

không

chút để ý đến

cô, chỉ chỉ l*иg cơm:” Ăn

không

hết liền có thể mang về, chia cho bạn cùng phòng của

cô, dù sao mang theo cặp l*иg cơm, coi như có tác dụng.”

"Cái gì đó!" Diệp Sơ Hiểu hầm hừ

một

tiếng.

Trì Tuấn nhìn



tiếp tục

nói:”Hơn nữa



nên ăn nhiều

một

chút,



xem

cô, gầy

không

khác con khỉ là bao, phía trước cái gì

không

nhìn thấy được.”

"Trì tuấn!" Diệp sơ hiểu thẹn quá thành giận.

Người này miệng lưới

thật

hư hỏng,cô

mặc dù

không

béo, nhưng

không

giống như lời

hắn

nói,



tốt xấu gì cũng được công nhận là

một

mỹ nữ.

Trì Tuấn ánh mắt cười cong lên:” Bất quá

không

sao, ăn nhiều

một

chút, tin tôi

đi. Tôi

sẽ

giám sát

cô!”

Diệp Sơ Hiểu hừ

một

tiếng:”anh

nói

thật

sự

xấu hổ!”.

Hai người võ mồm

một

hồi, được rồi,

trên

thực tế Diệp Sơ Hiểu tiếp tục chịu đựng lời

nói

chọc ghẹo của Trì Tuấn

một

lúc,món ăn cũng bắt đầu được mang lên.

Quán ăn này phân lượng đầy đủ, lúc dọn đồ ăn xong, đối với hai người mà

nói,

thật

là dọa người.

Đều là những món Diệp Sơ Hiểu thích ăn, bình thường



không

có thói quen lãng phí đồ ăn, liền

không

khách khí nữa,

một

chút khí chất thục nữ

không

để ý.Dù sao



cảm thấy sắm vai thục nữ trước mặt Trì Tuấn, cũng

thật

sự

không

cần thiết chút nào.

Trì Tuấn ăn rất ít, ăn được

một

lúc

đã

đem đĩa tôm đặt trước mặt mình, chuyên tâm lột vỏ.

Diệp Sơ Hiểu rất thích ăn tôm, nhưng lột tôm

thật

sợ là phiền toái,



cũng

không

biết bóc nó, liền ăn món khác.

Nhìn thấy Trì Tuấn

đang

lột

một

đống tôm bóc vỏ, để vào đĩa

nhỏ

trước mặt

hắn, lập tức có chút hai mắt tỏa hào quang.

Trì Tuấn trông thấy ánh mắt của

cô:”không

nên dùng ánh mắt này nhìn đĩa tôm của tôi, tự mình bốc

đi, hiểu

không?”

Diệp Sơ Hiểu cắn

một

miếng, tiếp tục cúi đầu ăn tiếp, bỗng Trì Tuấn cầm đĩa tôm

đã

được bóc hết vỏ, đặt trước mặt

cô,

hắn

dùng ngữ khi muốn đánh đòn

nói:” Bất quá loại người như



ngay cả tôm mà lột

không

tốt,

thật

là đáng thương. Ai bảo tôi là người tốt, nay có đĩa tôm liền cho

cô!”.

Diệp Sơ Hiểu bật cười thành tiếng:”Trì Tuấn!

anh

đủ chưa!”

Tuy

nói

như vậy, nhưng trong lòng



dang lên

một

cảm giác ngọt ngào, ấm áp.

Trì Tuấn cầm lấy chiếc đũa của mình, thúc giục:”Nhanh ăn

đi!”.

Diệp Sơ Hiểu ừ

một

tiếng, gắp

một

con tôm trắng noãn, chấm chấm đĩa tương, bỗng nhiêu kêu

một

tiếng:”Trì Tuấn”.

"Ừ?"

"không

có gì." Diệp sơ hiểu chỉ cảm thấy hốc mắt có chút nóng lên, nhưng lại

không

biết chính mình muốn

nói

cái gì.

Cuộc sống của



hai mươi năm qua, bây giờ mói cảm nhận được

sự

ấm áp cùng tình

yêu.Cha hút thuốc phiện giống như cái xác

không

hồn, mẹ

thì

lãnh đạm thờ ơ.



nghĩ đến nhân sinh của



chính là như vậy lạnh lùng, lại phát

hiện

rằng,

thì

ra bên cạnh



vẫn luôn có người cho



cảm giác ấm áp như vậy.

Chỉ là



từ trước

không

để ý đến.

hiện

tại tiếp tục nhìn sang, Trì Tuấn vẫn ngồi đối diện



thật

là tốt,

hắn

chưa bao giờ rời xa

cô, cũng chưa bao giờ ức hϊếp

cô.

hắn

vẫn ở cạnh bên



, cách đó

không

xa. Có lẽ

hắn

chỉ là

đang

chờ



hướng mắt đến

hắn

tiến thêm

một

bước, sau đó

hắn

sẽ

thoải mái cùng



đi

tới.

Trì Tuấn thấy



cúi đầu

không

nói

gì, dưới chân bàn đá

nhẹ

một

cái”Làm gì vậy?.”

Diệp Sơ Hiểu hít thở

thật

sâu

một

hơi, ngẩng đầu tươi cười nhìn

hắn, đưa mấy con tôm cho

hắn:” Thành quả lao động của

anh, chính mình cũng lên hưởng thụ.”

Trì Tuấn cũng

không

cự tuyệt, khóe miệng cười tươi vui vẻ đón lấy.

Diệp Sơ Hiểu nhìn

hắn, tưới cười với

hắn, bỗng nhớ đến điều gì đấy liền hỏi:” đúng rồi,

anh

làm sao có thể tới Giang Thành?”



còn

không

nghĩ đến mắc là vì muốn đuổi theo



mà đến, dù sao hai năm trước,



làm chuyện quá đáng như vậy.

Trì Tuấn vẫn

đang

chăm chú bóc tôm, động tác bỗng nhiên cứng đờ, nhanh chóng khôi phục lại, vui vẻ

nói:” Ba tôi mất, tôi nghĩ mình còn trẻ, tốt hơn lên đến

một

thành phố lớn.”

Diệp Sơ Hiểu:” cho lên

anh

mới mở quán rượu Giang Thành kia.”

Trì Tuấn cười:”cô

khoan hãy

nói, ở thành phố nhiều người ngốc nhiều tiền, tôi đây mua

một

chai rượu nhập vào hai chục đồng bán ra mấy trăm đồng. mà cũng có người mua.”

Diệp Sơ Hiểu ghét bỏ

nói:”

không

ngờ

anh



một

gian thương như vậy!”

Trì tuấn

không

cho là đúng cười

một

tiếng.

Tuy rằng Diệp Sơ Hiểu cố gắng phấn đấu, nhưng món ăn

trên

bàn bây giờ cũng còn hơn phân nửa.Qủa thực ứng với lời

nói

Trì Tuấn,



đành phải lấy l*иg cơm ra đựng.

Lúc ra cửa, Trì Tuấn hỏi:” buổi chiều có giờ học sao?”.

Diệp Sơ Hiểu lắc đầu:’T ôi

đang

thính

đi

đến thư viện.”

Trì Tuấn lập tức làm ra bộ dáng thống khổ, đỡ trán:’K ỳ

thật

tôi có

một

căn bệnh mà bấy lâu nay



khong biết. Tôi cảm thấy tôi là người ăn ngay

nói

thât.”

"Ừ?" Diệp sơ hiểu nhất thời

không

phản ứng kịp.

“Chính là…Tôi vừa nghe thấy sách liền đau đầu,



có biết tại sao từ

nhỏ

tôi học

không

giỏi

không? Cũng bởi vì bệnh này lên tôi

không

đỗ được Thanh Hoa.”

Diệp Sơ Hiểu rốt cục cũng kịp phản ứng xem

hắn

đang

nói

gì, ghét bỏ nhìn

hắn

một

cái:” Tôi lại

không

nói

muốn

anh

đi

đến thư viện, xem

anh

hoảng sợ! Hơn nữa, chúng ta thư viện

không

thể vào.”

“A?”Trì Tuấn bất mãn

nói:”Tôi nhưng

thật

ra là nhớ



cầm sách, tôi

đi

tìm chỗ yên tĩnh, nhìn



xem sách. Tôi lần đầu tiên…nhìn

cô.”

Diệp Sơ Hiểu mặt đỏ ửng lên.

Ngứa ngáy tên.

đang

có chút ngượng ngùng, trong túi điện thoại bỗng nhiên vang lên. Diệp Sơ Hiểu vội vã lấy điện thoại ra: "Thư ký Lý?"

“Được, được.”

Trì Tuấn nhíu mày nhìn

cô:” có việc gì thế?.”

Diệp Sơ Hiểu thu lại điện thoại, quay sang

nói:”Trước đây tôi có làm phiên dịch ở chế dược Hoa Hạ, giờ lại có việc cần, giờ tôi

đi

lấy tư liệu.”

“Công ty Chế Dược Hoa Hạ?” Trì Tuấn sắc mặt trầm xuống.

Diệp Sơ Hiểu Gật đầu thản nhiên

nói:” Công việc là công việc, Đàm Khải là Đàm Khải. Vừa tiện

đi

lấy tài liệu, tiện

nói

cho

hắn

biết”

"nói



ràng làm cái gì?"

Diệp Sơ Hiểu trừng mắt nhìn

hắn

một

cái:” Biết



rồi còn cố hỏi.”

Trì Tuấn khóe miệng nhếch lên, nắm lấy tay

cô, trực tiếp hôn lên môi của

cô:”Nhanh chóng

nói



ràng, làm cho

hắn

không

có huy vọng nào, cũng đừng có tiếp xúc nhiều với

hắn, dù sao tôi có thể cho



vay tiền, tôi cũng thích thu hoa hồng.”

Lời

nói

của

hắn

làm cho Diệp Sơ Hiểu dở khóc dở cười, đẩy

hắn

ra:”

anh

trở về

đi, tôi

đi

trước,có gì buổi tối

nói

chuyện.”

Trì tuấn kỳ quái ừ

một

tiếng, hai tay cắm túi tiền, rời

đi

trước.

Theo thư ký Lý cầm tập văn kiện, Diệp Sơ Hiểu hỏi



có thể

không

tìm gặp Đàm Khải được

không. Truyện của hai người, Thư ký Lý biết

rõ, cười trừ bảo



đi

gõ cửa.

Diệp Sơ Hiểu

đi

đến cửa phòng làm việc Đàm Khải gõ, bên trong rất nhanh truyền đối lại:”mời vào.”



đẩy cửa

đi

vào,

trên

bàn làm việc của Đàm Khải có rất nhiều văn kiện, hiển nhiên rất bộn bề nhiều việc, Ngẩng đầu lên nhìn người tới, tựa hồ có chút sửng sốt

một

chút:” Sơ Hiểu sao em lại đến đây.?Hôm qua

anh

có gửi tin nhắn cho em,

không

thấy em nhắn lại, còn tưởng em

không

muốn gặp

anh

nữa!.”

Diệp Sơ Hiểu ngượng ngùng cười:” Em đến đây tìm

anh, thực chất là muốn

nói

vài lời với

anh.”

Đàm Khải gật đầu, đứng lên cầm tập văn kiện lên kẹp lại, ôn hoà nhìn

cô:”Kỳ thực bây giờ

anh

rất muốn nghe, nhưng lúc này

anh

có cuộc họp gấp,nếu em

không

gấp, ngồi đây đợi

anh

một

lát.”

“không

vội, em ở đây đợi

anh

họp xong rồi

nói

sau.”

Sau khi Đàm Khải rời

đi, cả văn phòng chỉ còn lại mỗi

một

mình Diệp Sơ Hiểu.

Văn phòng

không

tính là lớn lắn, văn kiện

trên

bàn chất đầy,chứng tỏ rằng chủ nhân căn phòng vày

thật

quá bận rộn

đi.”

Diệp Sơ Hiểu ngồi

một

mình ở văn phòng xa lạ này, ít nhiều có chút lo lắng, ngồi

trên

sa lông hơn nửa tiếng, cũng

không

thấy Đàm Khải trở về, chỉ có thể nhìn đông nhìn tây, uống trà nhìn bồn thực vật.”

một

lúc sau, tầm mắt của



bị chậu hoa

nhỏ

tạo hình đặc biệt

trên

bàn Đàm Khải hấp dẫn, liền đứng dậy đến gàn để nhìn kỹ, bở vì chậu hoa này rất

nhỏ

lên



tùy tay cầm lên.

Vừa mới cầm lấy, chậu hoa

thì

trông thấy

một

ngăn

nhỏ

hay đoại loại gì đó, liền bai lộ trước mặt

cô.

Động chạm tự nhiên nầy nọ vào đồ người khác là hành vi

không

lễ phép, nhưng Diệp Sơ Hiểu

không

nghĩ nhiều, chỉ theo bản năng đem chiếc hộp kéo ra.

nhỏ

bé trong suốt tinh thể, Diệp Sơ Hiểu

không

nhận ra là vật gì, chẳng qua là cảm thấy có chút hồ nghi.

Mà khi



đem vật này thả lại, chậu hoa cũng vật về tại chỗ cũ, trong đầu chẳng biết tại sao liền bỗng nhiên linh quang chợt lóe. Này đột nhập tới ý niệm trong đầu, làm cho



cả người rét run, chỉ cứng đờ ngồi trở lại sô pha.

Đúng lúc này Đàm Khải đẩy cửa mở vào, trông thấy

cô, cười cười:” Chờ lâu

không. Có chuyện gì vậy em

nói

đi.”

Diệp Sơ Hiểu từ trong mộng bừng tỉnh, cố gắng làm cho sắc mặt mình trở lên

thật

bình tĩnh,



cười khan

một

tiếng:” Mấy này nay em nghĩ rất kỹ, liền cảm thấy em và

anh

không

thích hợp với nhau.”

Đàm Khải sắc mặt

không

đổi, chỉ chau mày

nói:” Nhưng

anh

lại thấy chúng ta mấy ngày nay rất vui vẻ, rất thích hợp.”

Diệp Sơ Hiểu nghĩ nghĩ, mạnh rạn

nói:”Kỳ

thật

những lời

nói

của người hàng xóm

nói

không

sai, em

không

phải là

một



gái

tốt, em tiếp cận

anh

chính vì nhìn trúng

anh

là người có tiền, có địa vị.”

Đàm Khải gật gật đầu: "Như vậy cũng

không

sai a! Tình

yêu

vốn là có thể có công lợi tính. Nếu em là nhìn trúng vì tiền tài,

anh

sẽ

cố gắng kiếm nhiều tiền hơn cho em có niềm vui."

"Nhưng mà, em

hiện

tại cũng

không

phải rất cần tiền, em giờ dây

thật

sự

muốn cảm tình." Diệp Sơ Hiểu kỳ

thật

rất loạn, trong đầu đều là vừa vặn thấy tinh thể,

nói

xong này đó lại vội vàng

nói,” tóm lại, đây là những lời em muốn

nói, em

đi

đây.”

Đàm Khải cũng

không

ngăn cản

cô, đúng lúc



đi

đến cửa liền

nói:” Sơ Hiểu,

anh

sẽ

không

từ bỏ.”

Mà Diệp Sơ Hiểu vẫn chưa nghe tiến

một

câu này, chỉ tại sau khi đóng cửa, thần sắc phức tạp nhìn kia phiến đóng chặc cánh cửa.