Chương 35

Đàm Khải quả

thật

không

giống trước kia hàng ngày bận rộn, hàng ngày đều đến sớm hơn sáu giờ, liền gọi điện thoại rủ Diệp Sơ Hiểu

đi

ăn tối.

hắn

vốn định lái xe đến dưới tầng ký túc xá đón

cô, nhưng đều bị



ngăn lại,



không

muốn quá nổi bật, Diệp Sơ Hiểu nhanh chóng xuống

không

để

hắn

đợi quá lâu.



trước mắt

không

muốn, vì chuyện này mà trở lên nổi danh.

Đàm Khải nghe xong cười ha hả, cũng tôn trọng ý kiến của

cô, chỉ lái xe chờ



phía ngoài cổng trường.

Về phần Diệp Sơ Hiểu vì sao tiếp tục nhận lời của

hắn, kỳ

thật

rất đơn giản, chính là



muốn biết Trì Tuấn có còn tiệp tục để ý chuyện



cùng Đàm Khải thân mật với nhau

không,

hắn

sẽ

làm gì.

Qủa nhiên, Trì Tuấn vẫn cưỡi xe mô tô

đi

theo Diệp Sơ Hiểu và Đàm Khải, chỉ như vậy thôi, vẫn như cũng

không

có bất kỳ hành động nào.

Diệp Sơ Hiểu

thật

sự

mong rằng

hắn

sẽ

tức giận, mắng

cô, giống như trước kia vậy.

Cứ như vậy trong ba ngày, Đàm Khải tựa hồ cũng để ý tơi chiếc xe máy kia, luôn

đi

theo sát mình.

đang

đợi thời điểm đèn xanh đèn đỏ,hắn

hướng sang Diệp Sơ Hiểu cười cười:”Mấy ngày nay vẫn có chiếc mô tô

đi

theo chúng ta,

không

biết có

thật

hay

không?.”

Diệp Sơ Hiểu trầm mặc

một

lát, thẳng thắn quay sang

hắn

nói:” Đúng vậy, em thấy được, là người hàng xóm gây truyện trong nhà hàng lần trước.”

“Nga?” Đàm Khải cưới ý vị thâm thường kéo dài thanh

âm”Xem ra

hắn

đối với em quả

thật

không

bình thường nha!”.

Diệp Sơ Hiểu nhìn qua kính chiếu hậu, thấy xe Trì Tuấn bị kẹp giữa hai xe bên cạnh, quay ra phủ nhận:”không

thể nào,em đoán rằng

hắn

chỉ muốn gây

sự

thôi!”.

“Như vậy a!” Đàm Khải gật gật đầu, trêu chọc, nháy mắt nhìn



:”Chúng ta hôm nay liền bỏ lại hăn ở phía sau!”.

Lời vừa dứt, đèn xanh bật lên.

Tính năng xe của hăn tốt, chỉ trong vòng

một

giây nhanh chóng tăng tốc.

Mặc dù

đang

đi

trên

tuyến đường chính, nhưng xe Đàm Khải hiển nhiên tính năng tốt, cơ hồ là thông suốt ở trong giòng xe chạy nhanh chóng

đi

qua, bỏ rơi

một

chiếc lại

một

chiếc xe.

Đồng hồ đo lên kim đồng hồ

đã

đi

qua hàng chục chiếc xe, Diệp Sơ Hiểu chỉ cảm thấy từng trận mê muội, giống như

không

có trọng tâm bám lấy.



khó khăn xoay người nhìn về phía sau xe, chỉ thấy Trì Tuấn mô tô như cũ theo ở phía sau, ở quanh mình chiếc xe trong lên lên xuống xuống,



thậm chí còn nghe thấy tiếng xe mô tô nổ vang.

Diệp Sơ Hiểu thầm nghĩ

không

tốt mô tô

không

thể so với ô tô,

không

có bât kỳ bảo hộ nào,

một

khi gặp chuyện

không

may, hậu quả

không

chịu được.Mà



biết Trì Tuấn cho tới giờ lá gan rất lớn,khẳng định

sẽ

theo đến cùng.



vội vàng

nói:” Đàm Khải, đừng

đi

nhanh như vậy, nguy hiểm lắm!”

“không

cần lo lắng, kỹ thuật lái xe của

anh

từ trứơc đến nay tốt lắm, cho dù chạy đến năm trăm km

một

giờ, cũng

không

có vấn đề gì:”

hắn

thản nhiên nơi, khóe miệng

hiện

lên

một

tia như có như

không

tươi cười, ánh mắt bình tĩnh, tựa như

thật

sự

đang

làm

một

chuyện rất bình thường.

Diệp Sơ Hiểu muốn

nói

, sợ phía sau xe mô tô xảy ra vấn đề, nhưng Đàm Khải bỗng nhiên đem tay lái bẻ

một

bên, tiến vào ngã tư đường. Xe

đi

với tốc độ rất lớn, làm cho dây an toàn của Diệp Sơ Hiểu đột nhiên giật mạnh, lời vừa chưa

nói

ra khỏi miệng

đã

bị đánh loạn.

Đợi cho mình ngồi ổn định,



vội vã quay đầu nhìn về phía sau xe,

đã

không

thấy bóng dán Trì Tuấn đâu.



không

biết có lên thở phào

nhẹ

nhõm hay

không

nữa.

Đàm Khải nhìn gương chiếu hậu, ngữ khí hơi đắc ý

nói:”Xem ra

đã

bỏ rơi rồi.”

Đợi cho xe

đi

với tốc độ bình thường,

thì

đã

đến bờ sông.

Đàm Khải nhìn xung quanh bờ sông thấy năm ba cặp tình nhân, liền dừng xe ở ven đường, mở miệng:” Vừa mới có hù dọa em

không?không

bằng mình xuống

đi

dạo chút!.”

Diệp Sơ Hiểu gật gật đầu, quả

thật

có chút chóng mặt cùng sợ hãi.

Hai người từ trong xe

đi

xuống, vừa mới

đi

ra, liền nghe thấy

một

tiếng nổ vang truyền đến.

Chiếc xe mô tô kia vốn

đã

bị bỏ rơi đằng sau, từ phía trước chạy nhanh đến,

một

lực phanh mạnh lại, khó khăn lắm ở trước xe Đàm Khải dừng lại.

Trì Tuấn dậm chân xuống đất, hai tay lôi mũ xuống, vẻ mặt mỉa mai nhìn hai người:”Chiếc xe

không

tệ lắm!.”

Nhìn thấy

hắn

không

việc gì, Diệp Sơ Hiểu thầm thở phào

nhẹ

nhõm.

Đàm Khải vân đạm phong khinh, cười cười:” Vị này,

không

biết cậu

đi

theo chúng tôi rốt cuộc vì cái gì?.”

Trì Tuấn

không

nhanh

không

chậm móc điếu thuốc từ trong túi ra, ngậm lên miệng châm, bộ dáng giống lưu manh, thần sắc

không



nhìn về phía Đàm Khải, cầm điếu thuốc xuống, chỉ về phiá Diệp Sơ Hiểu:” Thích



này?.”

Đàm Khải

không

có ý định buông tay.

Trì Tuấn hừ

một

tiếng:”Thích



ta vì cái gì?Thanh thuần xinh đẹp?Học trường trọng điểm?”.

Đàm Khải nhún vai:”không

thể phủ nhận, cũng có nguyên nhân đó.”

“Vậy

anh

hiểu



ấy sao?”Tri Tuấn hướng

hắn

hất cằm.

Đàm Khải vẫn tiếp tục cười

nhẹ, kiên nhẫn cùng

hắn

nói

truyện:”hiện

tại mà

nói,

không

tính là quá hiểu biết, bất quá có rất nhiều thời gian, chậm rãi tìm hiểu





ấy.”

“Phải

không?” Trì Tuấn khóe miệng gợi lên giọng mỉa mai,”Tôi đối với



ấy rất thân quen,

không

bằng tôi

nói

với

anh

về



ấy, giúp

anh

hiểu



một

chút.”

Diệp Sơ Hiểu

không

biết

hắn

muốn làm gì, nhưng trực giác

nói

cho



biết

không

phải truyện tốt lành gì cho cam.

“cô

gái

này, là con

gái

nhân tình cha tôi,chúng tôi coi như

anh, em. Chính cha



ta bị nghiện, ngập

không

trông non



ấy.



gái

này… từ bé đến lớn

không

biết thân phận, tính tình cao ngạo. Bề ngoài thoạt nhìn thanh thuần, kỳ

thật

tâm tư so với ai khác đều thâm sâu hơn, tính cách lạnh lùng,

một

lòng chỉ muốn thoát khỏi cuộc sống trước kia.anh

nghĩ là khi



ta ngồi trong xe

anh

, vì đối với

anh

có tình cảm ư?Thôi

đi,



ta chỉ coi trọng thân phận,tiền tài của

anh

thôi.”

Rầm!

Diệp Sơ Hiểu chỉ cảm thấy hai má bạo đỏ. Vừa thẹn vừa giận.

Nỗi lòng bấy lâu nay



cất giấu, đều

không

bị mọi người nhìn ra, nay bị Trì Tuấn

nói

hết ra như vậy. giống như bị người khác lột hết quần áo giữa đám đông vậy,



thậm chí



còn

không

kiếm được lý do nào phản bác nào khác.

Trong đầu



ong ong lên

một

hồi.

Nhưng Đàm Khaỉ chỉ cười

nhẹ, coi như là chuyện cười:” Như vậy là hạ thấp danh dự

một



gái, cũng

không

phải người đàng hoàng nha.!”

hắn

vừa dứt lời Diệp Sơ Hiểu

đã

tiến lên về phía trước, tức giận dùng sức đẩy mạnh Trì Tuấn

một

cái cho hả giận, hiển nhiên đưa hăn cùng xe mô tô đẩy xuống.

Làm xong động tác như vậy,



nhanh chóng chạy về phía trước,

đi

đến

một

chiếc taxi đỗ gần đó, chui vào trong xe ngồi xuống.

Trì Tuấn lười nhác sửa sang quần áo, nhìn theo hướng chiếc xe taxi rời

đi, rồi quay sang nhìn Đàm Khải, hừ lạnh

một

tiếng, nhanh chóng đội mũ bảo hiểm đuổi theo.

Đàm Khải bình thản lắc đầu,

đi

vào trong xe, chuẩn bị nổ máy

thì

bỗng nhiên dừng lại, mở cửa xe

đi

xuống, đứng ở bên hàng rào, nhìn phía dưới cuồn cuộn mất

đi

nước sông, như nghĩ tới cái gì.

Diệp Sơ Hiểu ngồi bên trong xe

một

lát, nhìn đến phía trước máy hiển thị lên hai mươi đồng, liên kêu xe dừng lại.

Kỳ

thật

bao nhiêu phẫn nộ, đó

thật

là nội tâm bấy lâu nay mà mình cất dấu, bỗng nhiên bị Trì Tuấn vạch trần, cản thấy vừa giận vừa thẹn, lại có chút thoải mái.

Bởi vì đây là lần đầu tiên, chính bản thân



đối mặt trực tiếp với nó mà

không

thể để người khác biết được.

thì

ra Trì Tuấn hiểu



như vậy.

“A!

không

phải nghĩ quẩn,

đang

tính nhảy sông chứ?.”

Thanh

âm

này làm Diệp Sơ Hiểu cảm thấy quen quá

đi

nữa bất quá,



không

để ý đến, cũng

không

thèm quay đầu lại.

Trì Tuấn

trên

xe mô to bước đến,

đi

đến bên cạnh

cô:”Như vậy mà

đã

khóc?.”

Diệp Sơ Hiểu hừ

một

tiếng, xoay người đưa lưng vào thanh chắn.

Trì Tuấn cùng



đối mặt:”cô

vốn chính là người như vậy, tôi chỉ

nói

sự

thật

mà thôi.”

Diệp Sơ Hiểu thẹn quá hóa giận:”Trì Tuấn,

anh

đủ rồi!Tôi

không

phải thiên thần, chính

anh

là tên hỗn đản.”

“Tôi

thật

sự

khốn kiếp a!” Trì Tuấn da mặt dày nhìn về phía

cô.

Diệp Sơ Hiểu bị nghẹn

không

nói

ra lời, sải bước

đi

theo dọc thanh chắn tiến về phía trước.Nhưng mới

đi

được mấy bước

đã

bị Trì Tuấn bắt tay:”Trời tối như vậy,



muốn

đi

đâu?.”

"không

cần

anh

quan tâm!"

"Hắc!



vẫn

không

thể hiểu

rõ!"

"Nếu mà, tôi ở trong mắt

anh

là loại người mà

anh

nói

lúc nãy,

anh

việc gì phải quan tâm đến tôi!.”

“không

thể!” Trì Tuấn

không

có ý định buông tay Trì Tuấn ra, chỉ

không

nhịn được

nói,:”tốt lắm,



xinh đẹp lương thiện, là thiên thần, được chưa?.”

“Trì Tuấn!” Diệp Sơ Hiểu quay đầu, ửng đỏ nhìn về phía TrìTuấn, chỉ kém phần tức giận dậm chân.

Trì Tuấn hầm hừ

một

tiếng:” tôi như vậy

nói

ra cũng là vì



và tên kia thôi,

hắn

không

phải người tốt.”

“Mỗi lần

anh

nói

như vậy, nhưng sao

không

nói

cho tôi nguyên nhân là sao?”. Diệp Sơ Hiểu bĩu môi

nói.

“Tôi như vậy tự nhiên là có nguyên nhân.” Trì Tuấn liêc



một

cái. “hơn nữa,



cũng lên

nói,



cùng tên họ Đàm kia cùng

một

chỗ,

không

phải vì thân phận của

hắn

hay sao?”Chẳng lẽ

thật

sự

thích

hắn?”

Diệp Sơ Hiểu bị lời này của

hắn, trầm mặc mà

không

nói.

Trì Tuấn buông tay



ra, tiếp tục

nói:”



nói



đọc nhiều sách như vậy, đọc xong để ở đâu hết rồi?Chẳng lẽ nghĩ rằng

hắn

đáng tin? Tìm

một

kẻ có tiền làm bạn trai, có thể thoải mái sao? Còn có ý định dựa vào người xa lạ?

nói

thẳng ra là nếu có nam nhân đối xử với



tốt,

không

phải vì



tuổi trẻ xinh đẹp sao. Cho lên

nói



không

phải lên dựa vào chính bản thân mình sao.”

“Tôi cũng

không

nói, rằng

sẽ

không

dựa vào chính mình.”Diệp Sơ Hiểu chột dạ

nói

thầm, dừng

một

chút, lại hậm hực

nói”Nhưng tôi

không

có gì cả, ngay cả sinh hoạt hằng ngày đều do nhịn ăn nhịn mặc,

không

dám chi tiêu sao.”

Trì Tuấn sửng sốt

một

lúc, dùng sức vẫy tay:”Nhiều chút chuyện!

không

phải vì tiền sao? Tôi cho



vì sao lại

không

muốn, Tóm lại



về sau liền an tâm đọc sách, nếu thiếu tiền, cùng lắm là tôi cho



mượn.Nếu



chăm chỉ đọc sách. tiếp tục thi nghiên cứu sinh, có thể ra nước ngoài du học. Chút tiền ấy tôi có thể cho



mượn.”

Diệp Sơ Hiểu trầm mặc

một

lúc, ngẩng đầu lên nhìn về phía

hắn:”

anh

đáng tin sao?.”

Trì Tuấn tránh

đi

ánh mắt của

cô:”Tôi đòi



cái gì? Tôi đây đường dường là lão đại, Tân Đường mọi người ở đâý đều do tôi bảo hộ. Sau này tôi

sẽ

cho



mượn tiền,

không

phải là cho

không

cô, tôi còn thu lợi nhuận.”

"không

phải là vay nặng lãi chứ?" Diệp Sơ Hiểu

nhỏ

giọng than thở.

Trì Tuấn hổn hển gõ

trên

trán



một

cái: "Tôi là loại người đó sao?"

Diệp Sơ Hiểu ôm cái chán bị đau, tức giân

nói:” Vậy cũng

nói, chỉ có kiểu lưu manh, như

anh

làm chuyện này.”

Trì Tuấn khinh thường hừ

một

tiếng, liếc sang

cô:”

đi

thôi, tôi đưa



về” Vừa

nói

vừa bất mãn

thì

thầm” Tuổi

không

lớn lắm, tính tình cũng

không

nhỏ."

Diệp Sơ Hiểu

đi

sau lưng

hắn

, ôm cái chán bất mãn, tức giận

đi

theo

hắn

lên xe

Gió của ban đêm, thổi vào người

thật

lạnh.

Cho dù xe

đi

rất chậm, Diệp Sơ Hiểu như cũ vẫn cảm thấy lạnh đến thấuxương.



không

giống lần trước, bị Trì Tuấn lôi kéo quần áo hai bên, nhưng chẳng biết tại sao, hôm nay như vậy

một

náo loạn, mạc danh kỳ diệu cảm thấy

một

trận yếu ớt, này yếu ớt làm cho



đặc biệt tưởng nhớ đồng phía trước người này tới gần, nghĩ buông ra chính mình

đi

ỷ lại

hắn.

Vì thế



vòng hai tay ôm lấy Trì Tuấn, chặt chẽ ôm lấy, cả người dựa vào lưng

hắn.

Nam nhân thân thể rắn chắc, mạnh mẽ bỗng trở nên cứng nhắc

Trì Tuấn gióng

nói

có chút kỳ quái quay đầu

nói:” Diệp Sơ Hiểu,



có làm gì mà ôm tôi khẩn trương như vậy?”.

“Hơi lạnh,liền ôm

một

chút,

không

phải

anh

nhỏ

mọn thế chứ?.”

" Chửi thề

một

tiếng!" Trì Tuấn văng tục

một

câu, bỗng nhiên đem xe dừng lại.

“anh

định làm gì?Diệp Sơ Hiểu chưa kịp phản ứng, mũ bảo hiểm

đã

bị Trì Tuấn xoay người lấy

đi.



mở to mắt, vô tội nhìn về người phía trước mình.

Ngô!

Trước mắt

một

mảnh tối tăm.

một

trận ấm áp đánh úp lại.

Diệp Sơ Hiểu đầu óc chợt chỗ trống, thân thể

đã

muốn bị Trì Tuấn sau này áp chế, bị

hắn

gắt gao ôm vào trong ngực.

hắn

đem khuôn mặt bám vào

trên

mặt

cô, đem môi chuẩn xác đặt lên môi



tiếp tục hôn tới.

Biến hóa này quá nhanh, Diệp Sơ Hiểu nhất thời

không

kịp phản ứng lại.

Trì Tuấn hông

không

có chút kỹ sảo nào, chỉ là

không

ngừng khẽ cắn lên môi

cô, lại thừa dịp Diệp Sơ Hiểu

không

phòng bị, đem đầu lưỡi của mình tham lam tiến vào trong miệng

cô, hấp thu bên trong ấm áp.”

hắn

đặt Diệp Sơ Hiểu ngồi

trên

thân thể cứng răn, nóng rực của

hắn, mà tùy ý tác loạn lời lẽ lại cháy sạch Diệp Sơ Hiểu cả người đều nóng lên vài độ.

Khi quá cảnh thiên, cảnh còn người mất, đại khái chính là cái này bộ dáng.

Hai năm trước,

hắn

cũng từng làm như vậy đối với

cô, nhưng lúc đó Diệp Sơ Hiểu, chỉ cảm thấy phẫn nộ cùng ghét bỏ. Mà ngay lúc này,



trừ bỏ lúc đầu có chút thất thần, thế nhưng cũng chỉ có ngượng ngùng khẩn trương và mơ hồ có chút hưng phấn.



thậm chí cảm thấy bị như vậy nhiệt độ vây quanh, làm cho





một

loại cảm giác kiên định cùng an tâm.

Vì thế, Diệp Sơ Hiểu,

không

tự chủ được

nhẹ

nhàng ôm lấy

hắn

,đang

đè nặng

trên

người của chính mình.

Trì Tuấn bị



ôm chăt, có chút chấn động, rốt cục kịp phản ứng

một

loại, nâng lên thân đem



kéo lên.

Nụ hôn vừa chấm dứt, hai người có chút khó thở.

Nương nhờ ngọn đèn yếu ớt

trên

đường, Trì Tuấn chăm chú nhìn Diệp Sơ Hiểu đôi môi ướŧ áŧ đỏ mọng.

Kia là tác phẩm của

hắn.

hắn

tự tay ở

trên

môi

hắn

sờ sờ: "Còn lạnh hay

không?"

Diệp Sơ Hiểu giờ mới nhận ra chính mình

đang

còn ôm chặt lấy

hắn.

Tên hỗn đản này!



có chút

không

được tự nhiên quay đầu

đi, tránh khỏi ánh mắt của

hắn: "Ngươi

không

phải

nói

bất đồ ta cái gì?"

Trì Tuấn nhếch mép lên: "Lão tử thu chút lợi tức

không

được sao?"

Diệp Sơ Hiểu bĩu môi: "Nào có tiền còn

không

có cho mượn trước hết thu lợi tức."

Trì Tuấn hừ

một

tiếng: "cô

không

phải

nói

ta là lưu manh sao? Chính ta lưu manh cứ làm như vậy."

"Đồ lưu manh!"

Trì tuấn cười ha ha, cố ý lưu manh bình thường nắm chặc

một

phen



đỏ lên hai má, mà

hắn

gương mặt của mình kỳ

thật

cũng là đỏ.

hắn

tựa người đưa mũ cho Diêp Sơ Hiểu, chính mình đội xong xoay người ngồi thẳng dậy, chuẩn bị nổ máy.

Diệp Sơ Hiểu đội mũ xong, thấy

hắn

vẫn cầm tay lái, đợi nửa ngày

không

thấy

hắn

lái xe.

"Như thế nào

không

đi?"



kỳ quái hỏi.

"cô

không

phải thấy lạnh!"

"Ừ?"

"Ôm lấy tôi!"

"..."

"Nhanh chút!"