Chương 2

3

Trở lại nơi làm việc, đồng nghiệp tò mò đi qua.

"Hạ Lam, quan hệ của cô với Phó tổng rốt cuộc là gì vậy? Cô xin nghỉ phép mà anh ấy lượn lờ ra chỗ cô hơn chục lần rồi."

Anh ấy đến đây làm gì?

Tôi giả vờ bối rối lắc đầu: "Chắc là anh ấy cho rằng nhân viên phải làm việc cho đến chế.t?"

"Cũng có lý."

Không ngờ đồng nghiệp thật sự coi mấy lời vừa rồi của tôi là thật.

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, chỉ trách Phó Cảnh Ngôn là một người tham công tiếc việc và áp bức thư ký chúng tôi quá mức.

Nếu không, làm sao có thể có người tin một lời nói dối như vậy chứ?

Sau vài câu tán gẫu với đồng nghiệp, tôi vội vã đi làm việc, lòng bàn tay vô thức vuốt ve vùng bụng dưới khiến tôi nhức óc.

Thực ra tôi và Phó Cảnh Ngôn đã sớm quen biết rồi, anh ấy từng là đàn anh của tôi.

Tôi đã nghe nói về anh ấy ở trường và biết rằng anh ấy rất tuyệt vời, nhưng điều tôi không ngờ là...

Gia cảnh của Phó Cảnh Ngôn cũng tốt, nhưng anh ấy không dựa dẫm vào gia đình mà tự lập nghiệp, sau khi tốt nghiệp tôi phỏng vấn công ty của anh ấy và được nhận vào làm.

Sau đó, tôi rất thích anh ấy, coi anh ấy như mục tiêu của mình và chủ động tỏ tình, vậy mà anh ấy thực sự đã đồng ý.

Chúng tôi dần trở nên thân thiết nhưng yêu cầu của tôi là anh không được nói cho người khác biết về mối quan hệ của chúng tôi.

Tôi thậm chí còn cảm thấy mình không đủ tốt với anh ấy.

Nhưng bây giờ có con rồi...

Theo ý anh ấy là muốn giữ đứa bé lại, nhưng sinh con ra rồi tôi phải làm sao đây?

WeChat trên điện thoại di động vang lên, Phó Cảnh Ngôn gửi đến một tin nhắn: "Anh muốn đứa bé, anh sẽ chịu trách nhiệm. Em không được phá thai biết chưa?"

TÔI:…

Trước mặt tôi, anh ấy thường nói với giọng điệu ra lệnh như vậy.

Sau nhiều lần cân nhắc, tôi lấy hết can đảm gửi cho anh một tin nhắn: "Có phải anh muốn con rồi sẽ không cần em nữa đúng không?"

"Cần em hơn."

Tin nhắn của anh nhanh chóng gửi lại, tôi nhìn chằm chằm vào ba chữ đó mà thở dài.

Ý anh ấy là sao cơ? Định công khai à?

Nhưng tôi không muốn công khai!

Tôi thực sự không đủ khả năng để chơi với anh ấy.

4

Tôi không trả lời lại Phó Cảnh Ngôn.

Sau nhiều cân nhắc, tôi cẩn thận cap lại đoạn chat đó và gửi cho cô bạn thân của mình, nhờ cô ấy giúp đỡ: "Cậu nói xem rốt cuộc anh ấy có ý gì?"

"Đây là chuyện tốt đấy!"

Bạn thân tôi hào hứng gọi điện cho tôi: "Điều này có nghĩa là anh ta vẫn còn thích cậu!"

Thích?

Tôi nghĩ đến khuôn mặt lãnh đạm và uy nghiêm của Phó Cảnh Ngôn, lắc đầu nguầy nguậy: "Không thể nào, không thể nào, anh ấy sẽ không thích tớ đâu!"

Lúc đầu là tôi theo đuổi anh ấy.

"Aiya Hạ Lam, cậu phải có tự tin vào bản thân mình chứ!"

Bạn thân tha thiết nói: "Nghĩ mà xem, anh ấy nói muốn có con, đấy không phải thích thì là gì được chứ? Nếu cậu thật sự không có dũng khí, vậy tớ đi cùng cậu đến gặp anh ta, dù gì cũng phải nói cho rõ ràng.”

"A, cái gì nhỉ... tớ còn chưa muốn gặp anh ấy."

Tôi gửi một emoji haha qua.

Nếu để bạn thân biết tôi và chú hai của cô ấy ở bên nhau, e rằng cô ấy sẽ cho tôi nổ tung ngay tại chỗ mất.

"Cậu cứ trốn tránh hiện thực cũng không phải là cách."

Bạn thân đổi chủ đề: "Không phải cậu đang làm việc ở công ty của chú hai tớ sao? Hay là tớ gọi điện cho chú ấy nhờ chú ấy giúp cậu?"

Vấn đề đều là do anh ấy tạo ra, lại còn gọi anh ấy đến giúp tôi?

"Nghiên Nghiên, để tớ suy nghĩ đã."

Cô ấy không có cách gì hay, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình: "Đợi tớ suy nghĩ thêm mấy ngày rồi nói sau."

"Nhưng……"

"Không sao đâu, có thể sẽ suy nghĩ lại thì sao?"

Tôi mỉm cười ra hiệu cho cô ấy đừng lo, tôi là người sống mà, tôi có thể ngộp thở vì những chuyện như vậy được sao?

Sinh con cũng đồng nghĩa với việc hai bên gắn bó, anh ấy đã thực sự tính đến chuyện cưới tôi chưa? Hay vì đứa con nên không còn cách nào khác?

Tôi thực sự muốn bỏ nó đi...

Tôi rùng mình, nhưng không quyết định được.

Cả một buổi chiều cứ mơ mơ hồ hồ, buổi tối khi về đến nhà, tôi cảm thấy não như bị dính keo vậy, rất đau.

Tôi đang loay hoay gọi đồ ăn trên mạng thì chuông cửa bất ngờ reo lên.

Phó Cảnh Ngôn thực sự đã đến.

Anh ấy không chỉ đến mà còn mang cho tôi rất nhiều đồ dùng trong thời kỳ thai sản: "Không biết cái nào tốt hơn, em dùng trước đi, sau này anh sẽ mua tiếp."

Tôi nhường đường cho anh ấy, nhìn anh ấy lần lượt thu dọn đồ đạc, không khỏi nhíu mày.

Anh ấy rất chu đáo trong chuyện này, nhưng liệu anh có thực sự muốn giữ lại đứa trẻ không?

"Phó tổng, chỗ này nhỏ, mong anh đừng để ý."

Ngôi nhà tôi đang thuê nằm trong một tiểu khu cũ, với việc có thêm một người đàn ông cao lớn và chân dài trong một căn hộ nhỏ có một phòng ngủ và một phòng khách này, ngay lập tức có vẻ như không đủ chỗ.

Anh lắc đầu: "Anh không ngại, nhưng anh hy vọng em sẽ chuyển đến sống cùng anh. Thứ nhất là môi trường và điều kiện sống tốt hơn ở đây, thứ hai là anh có thể thuận tiện cho việc chăm sóc em."

"Vẫn chưa cần." Tôi lắc đầu không suy nghĩ: "Ở đây không sao, em không muốn đi đâu cả."

"Hạ Lam, anh nghiêm túc đấy."

Đột nhiên vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc, tôi nhìn theo, không chút suy nghĩ mà thốt ra lời nói: "Nhưng em còn chưa nghĩ thông! Bây giờ giữa chúng ta có một đứa con, em, em còn chưa hình dung ra, lỡ như họ nghĩ mối quan hệ giữa chúng ta không trong sáng như vậy thì sao?"

Trước đây, tôi có thể vô tư tìm kiếm tình yêu từ Phó Cảnh Ngôn, nhưng bây giờ tôi có thêm một đứa con...

Đồng nghĩa với việc phải đối mặt với hai gia đình.

Sự khác biệt giữa chúng tôi...

"Vậy em cho rằng hai chúng ta chỉ là chơi đùa thôi sao?" Đôi mắt của Phó Cảnh Ngôn tối sầm lại.

Tôi phản ứng chậm chạp, nhanh chóng nở một nụ cười: "Làm sao có thể chứ? Chỉ là em cảm thấy quá vội vàng mà thôi."

Nếu tôi dám đùa giỡn với tình cảm của anh ấy, chắc tôi sẽ chớt một cách rất thảm đây?

Phó Cảnh Ngôn không nói gì.

Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm một lúc rồi đột ngột đứng dậy, tôi tưởng anh sắp đi nên vội đứng dậy đi ra mở cửa.

Tôi đã quen với những hành động nhanh chóng và dứt khoát của anh ấy, nhưng tôi thực sự không quen với sự dịu dàng như nước của anh ấy.

Nhưng Phó Cảnh Ngôn lại đi thẳng vào bếp.

TÔI: ? ? ?

5

Mùi thức ăn nhanh chóng tỏa ra từ căn bếp.

Mùi vị đã lâu không gặp phảng phất trong căn phòng nhỏ, không hiểu sao lòng tôi bỗng có chút nặng trĩu, hốc mắt cũng nhức nhối.

Tôi làm việc chăm chỉ một mình trong thành phố lớn xa lạ này, để có được một chỗ đứng vững chắc, tôi đã luôn làm việc chăm chỉ, ngay cả việc ăn uống nếu bỏ qua được đều bỏ, đã lâu lắm rồi tôi mới được ăn đồ ăn tự nấu.

Trong khoảng thời gian này, tuy chúng tôi là người yêu, nhưng vì không muốn để người khác biết, tôi đã xin ra ở riêng.

Anh ấy cũng rát ít khi đến chỗ tôi.

Hiếm khi anh ấy không ghét chỗ nhỏ của tôi, thậm chí còn rửa tay nấu ăn.

"Em sống kiểu gì vậy?"

Phó Cảnh Ngôn từ trong bếp phàn nàn: "Túi muối chưa mở, dầu cũng sắp hết hạn rồi, em không nấu ăn sao?"

Đúng vậy, tôi thực sự không nấu ăn, toàn gọi đồ ăn ngoài.

"Có dùng được nữa không? Nếu không em xuống siêu thị dưới lầu mua đồ mới lên."

Tôi thận trọng hỏi.

Vẫn chưa hoàn toàn có thể thích ứng với sự thay đổi của Phó Cảnh Ngôn.

Trước đây đều là tôi đến biệt thự của anh ấy qua đêm, hoặc anh ấy đưa tôi đến nhà hàng cao cấp ăn tối, tôi vẫn chưa thấy qua dáng vẻ anh ấy nấu ăn.

Nhìn qua có vẻ anh rất thành thạo, khiến tôi hơi ngạc nhiên.

"Vẫn dùng được, em cứ nghỉ ngơi đi."

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, khóe miệng thường ngày ngay thẳng lúc này hơi nhếch lên, lộ ra một chút ý cười.

Thấy tôi ngạc nhiên, anh cười lắc đầu: “Anh nấu ăn rất kỳ lạ sao?”

"Ừm, siêu kỳ lạ."

Tôi thành thật gật đầu, không ngờ anh ấy lại bật cười: “Vậy em cứ xem đi, còn nhiều chuyện lạ lắm đấy.”

"Nào, ăn thử đi, món sườn nướng muối ớt này có hợp khẩu vị không?"

Anh ấy gắp một miếng xương sườn và vẫy tôi.

Tôi đã đói bụng từ lâu rồi, vội chạy đến cắn miếng sườn.

Vừa nếm thử, tôi đã kinh ngạc như thần ẩm thực, không ngớt lời khen ngợi: "Ngon quá! Còn ngon hơn cả nhà hàng!"

"Em cũng quá khoa trương rồi đấy."

Anh thân mật vỗ chóp mũi tôi, lý trí bị cơn đói khát lấy đi đã quay trở lại rồi, vội vàng lui về phía sau nửa bước: “Cái đó, em, em ra ngoài đợi trước.”

Cái cách anh xắn tay áo vào bếp làm tôi gần như quên mất anh là Diêm vương mặt lạnh trong công ty rồi.

"Hạ Lam!"

Tôi đang muốn bỏ chạy thì anh ấy bất ngờ dùng thìa chặn ngang đường tôi: “Sợ cái gì chứ?”

"Chẳng lẽ anh còn ăn thịt được em sao? Sao thái độ của em đối với anh lại thay đổi nhiều như vậy?"

Tôi đỏ mặt luôn.

"Xem ra suy nghĩ của em với anh không còn trong sáng nữa rồi?"

Anh cầm ngang thìa ngăn tôi lại, mỉm cười, có chút tinh nghịch tiến lại gần tôi: “Sao em rụt rè thế?”

Mặt tôi gần như bốc cháy.

Nếu anh ấy không hành động liều lĩnh trong đêm khuya, liệu tôi có táo bạo như vậy không?

"Tiểu Lam, đừng sợ anh."

"Anh sẽ cưới em."

Những lời thì thầm thì thầm trên môi, như thể anh đang thề thốt thật lòng và chứng tỏ lòng mình với tôi.

Tôi đơ người luôn.

Anh ấy nói, anh ấy sẽ cưới tôi?

Là do tôi đang mang thai đứa con của anh ấy hay anh ấy thích tôi như lời bạn thân tôi nói?