Chương 1

1

Chồng của bạn thân tôi đang đi công tác.

Lịch công tác trùng với ngày cô ấy đi khám thai, thế là tôi nhận nhiệm vụ đi cùng cô ấy.

Nhưng cô nàng ngây ngô này lại thúc giục tôi đi kiểm tra.

"Đến cũng đến rồi, cậu nói có phải không?"

Cô ấy dùng hết thủ đoạn để thuyết phục tôi, hào phóng vỗ túi: "Hôm nay chị mang tiền tới, đủ cho cậu kiểm tra toàn thân luôn!"

Tôi thật sự cảm ơn cô ấy.

Sếp của tôi hệt như diêm vương mặt lạnh vậy, ngay cả khi tôi xin phép anh ấy vắng mặt một thời gian, anh ấy sẽ không ngần ngại hỏi tôi đang làm gì, nếu tôi nói phải kiểm tra toàn thân chắc anh ấy sẽ lôi hết kiếp trước của tôi ra hỏi mất.

"Nhanh nhanh nhanh, sắp tới lượt cậu rồi!"

Rõ ràng tôi là người làm kiểm tra nhưng cô bạn thân còn kích động hơn tôi: "Mấy hôm nay kinh nguyệt của cậu không đều phải không? Sẵn tiện hỏi luôn!"

Những lời này khiến tôi cảm động rớt nước mắt.

Quả nhiên là bạn thân.

Cách đây một thời gian, tôi tình cờ phàn nàn với cô ấy về việc kinh nguyệt không đều, không ngờ cô ấy vẫn nhớ.

Nhưng khi báo cáo kiểm tra được đưa ra, cả hai chúng tôi đều chớt lặng.

Bạn thân nhìn chằm chằm báo cáo hồi lâu, sau đó khó khăn hỏi: "Nói như vậy, cậu ở sau lưng tớ nuôi chó bên ngoài?"

Tôi cũng không ngờ mọi chuyện lại như thế này.

Tôi đã cùng bạn thân của mình đi khám thai, kết quả lại mình cũng có thai luôn!

Không có bộ phim máu chó nào dám viết như thế này luôn đấy!

"Cái đó, Nghiên Nghiên, cậu biết đấy, bình thường tớ không tiếp xúc với mọi người nhiều lắm, cho nên, nên là..."

Trán tôi toát mồ hôi hột, nhưng không nghĩ ra được lời giải thích nào thỏa đáng.

Sao mà tôi lại có được?

Đúng là tạo nghiệp mà!

"Cậu nói đi, rốt cuộc là thằng chó nào?"

Bạn thân không biết trong lòng đang vướng bận chuyện gì, xắn tay áo lên giận dữ nói: "Đừng sợ, tớ sẽ trút giận cho cậu!"

……

"Đừng, đừng, cậu đang có thai, không nên tức giận."

Tôi nhanh chóng xoa dịu cảm xúc của cô ấy, sau đó ủ rũ nói: "Anh ấy, anh ấy có lẽ không muốn đứa trẻ này... Chuyện này chắc chỉ có trời biết đất biết, tớ biết cậu biết."

"Cái gì? Đối phương còn là tra nam? !"

Bạn thân của tôi nổi trận lôi đình, tức giận đè tôi xuống ghế ngồi nghỉ: "Cậu cũng đang mang thai, chúng ta thật sự không nên làm vậy, nhưng tên tra nam kia dám ức hϊếp chị em tốt nhất của tớ, tớ phải tìm người chém chế.t hắn ta! "

Tôi che mặt không nói nên lời.

Tôi chỉ muốn nói rằng tôi và cô ấy biết chuyện là đủ rồi, làm sao lại biến đối phương là một tên tra nam vậy?

Nhưng mà, tên tra nam đó cũng không phải đâu xa, mắng rất giỏi!

"Chú hai, lần này chú nhất định phải làm chủ cho cháu!"

Bạn thân của tôi đang gọi video, khi tôi nhìn thấy khuôn mặt người trên màn hình, tôi bị sốc nặng, cô ấy... cô ấy... cô ấy gọi cho sếp tôi làm gì vậy?

Gương mặt tuấn tú không cảm xúc của Phó Cảnh Ngôn hiện lên trên màn hình: "Lại không đủ tiền tiêu vặt à?"

"Không phải, là bạn thân cháu bị tra nam lừa!"

Tôi còn chưa kịp bịt miệng bạn thân, lời nói của cô ấy đã vọt ra như hạt đậu rồi: "Đã có bầu rồi mà còn không chịu nhận hai mẹ con họ, chú hai, cháu biết chú rất lợi hại, xin hãy giúp bạn cháu lấy lại công bằng, bảo vệ công lý!"

Nói xong, cô ấy chĩa điện thoại vào mặt tôi.

TÔI:…

Thật sự rất cảm ơn cậu luôn đấy.

Tôi ngượng ngùng cười, vẫy tay với anh ấy: "Hi, Phó tổng, thật trùng hợp."

Hy vọng lúc quay về sẽ không bị anh ấy giế.t chớt.

Phó Cảnh Ngôn rõ ràng là sửng sốt.

Trong vòng hai giây, khuôn mặt không chút biểu cảm của anh ấy đột nhiên nở nụ cười tươi như băng tuyết gặp mặt trời.

"Nghiên Nghiên nói là thật sao?"

Tôi không nói nên lời và chỉ có thể tắt cuộc gọi video.

2

Cô bạn thân sốt ruột, chộp lấy điện thoại vừa lẩm bẩm vừa định bấm gọi lại: "Tớ còn chưa nói xong sao cậu đã tắt máy rồi?"

Có thể nói tôi muốn nói dối được không?

Tôi cười khan: "Cái đó, tớ trượt tay."

Nếu cô ấy tiếp tục nói về nó, quay về chắc chắn tôi sẽ bị Phó Cảnh Ngôn lột da, xé thành trăm mảnh mất.

"Lần này đừng trượt tay nữa."

Bạn thân tôi nhắc nhở, tôi còn tưởng cô ấy còn muốn gọi Phó Cảnh Ngôn lần nữa, nên tôi lập tức đè tay cô ấy: "Nghiên Nghiên, thật sự không cần phiền anh ấy đâu."

"Haizz, chú hai tớ cũng là chú hai cậu, không cần ngại đâu."

Cô ấy gạt tay tôi ra, tôi ấn mạnh lại: "Đây là chuyện riêng tư, tớ không muốn nhiều người biết."

Bạn thân nhíu mày: "Sao tớ lại cứ thấy cậu lạ lạ nhỉ?"

Cô ấy nhìn tôi đầy nghi ngờ, còn tôi thì cố nở một nụ cười chân thành nhất: "Có lẽ do cái thai khiến tớ hoang mang chăng?"

"Cũng có khả năng."

Bạn thân lo lắng: "Vậy cậu có thể nói cho tớ biết anh ta là ai không? Chúng ta cùng nhau đi tìm anh ta, nếu không đứa nhỏ sẽ ra sao?"

Đứa bé đến quá đột ngột, tôi vẫn chưa quyết định có muốn giữ lại hay không.

Bạn thân trợn mắt nhìn tôi, số điện thoại cô ấy đang gọi cho thấy đầu dây bên kia đang bận, nhưng điện thoại của tôi lại đổ chuông.

Là Phó Cảnh Ngôn gọi: "Em đang ở bệnh viện nào? Bây giờ anh qua đó đón em."

"À, được, được, vậy tôi về công ty ngay đây."

Tôi cố ý trả lời không đúng, sau đó cúp máy, rối rít xin lỗi cô bạn thân: "Sếp đang giục rồi, tớ về công ty trước đây."

"Nhưng chuyện cậu mang thai ..."

"Yên tâm, tớ sẽ tìm anh ấy để nói chuyện giải quyết, cậu không cần lo lắng đâu."

Tôi vẫy tay với bạn thân của mình, rồi nhanh chóng chuồn đi.

Không ngờ tôi vừa vào công ty đã được bảo phải đến văn phòng tổng giám đốc ngay, sau đó vừa bước vào cửa đã bị Phó Cảnh Ngôn chặn trước cửa.

Anh cười nhẹ hôn tôi một cái: "Hạ Lam, em thấy sao rồi?"

Không tốt.

Tôi nhíu mày muốn bày tỏ quan điểm nhưng môi đã bị anh chặn lại.

Cuối cùng cũng được giải thoát, nhưng anh ấy giành nói trước: "Em có thấy mệt không? Có cảm giác ốm nghén không?"

"Trước khi em trở về, anh đã đọc rất nhiều sách hướng dẫn mang thai, đều nói rằng ba tháng đầu tiên của thai kỳ sẽ rất khó chịu. Hay là anh cho em nghỉ phép nhé, khi nào em cảm thấy thoải mái rồi hãy quyết định có nên đi làm tiếp hay không?"

"Còn nữa, bây giờ cơ thể em có thêm một người nữa, dinh dưỡng là quan trọng nhất, em cảm thấy thuê chuyên gia dinh dưỡng hay là bảo mẫu sẽ tốt hơn..."

"Dừng lại, dừng lại!"

Đầu óc tôi ong ong, sắp nổ tung rồi.

Mặc dù tôi rất cảm động trước thái độ quan tâm của anh ấy, nhưng đó không phải là kết quả mà tôi mong muốn.

Anh ấy nhìn tôi đầy khó hiểu.

Tôi siết chặt lòng bàn tay rồi lấy hết can đảm nói: "Em vẫn chưa quyết định có giữ đứa bé này hay không!"

"Tại sao?"

Khuôn mặt của người đàn ông đang vui mừng và phấn khích lập tức tối sầm lại, sức uy hϊếp quá mạnh khiến tôi sợ hãi đến mức không thể kiểm soát được mà nhảy dựng lên.

Tôi, tôi chỉ là không muốn đứa trẻ này lắm mà thôi, làm gì có tại sao chứ?

"Hạ Lam, em phải cho anh một lý do hợp lý."

Anh ấy nhìn tôi với đôi mắt nặng trĩu, cơn bão đang hình thành trong mắt anh ấy dường như có thể nuốt chửng tôi bất cứ lúc nào.

Tôi hơi hoảng loạn.

Tôi muốn tìm một cái cớ có thể thỏa mãn anh ấy, nhưng vắt óc suy nghĩ, cũng chỉ có thể nói ra một câu khô khốc: "Em, em chưa sẵn sàng."

Anh ấy cười khẩy, ánh mắt trở nên sắc bén hơn.

Tôi không nhịn được nữa, hoảng hốt nắm chặt các ngón tay, đang lúc bế tắc thì thư ký gõ cửa đi vào.

"Phó tổng, hợp đồng này cần ngài ký."

Sự bí bách trong văn phòng giám đốc tan biến ngay lập tức, tôi nhân cơ hội bỏ chạy.

Tôi và Phó Cảnh Ngôn có một mối quan hệ ngầm, nhưng sự khác biệt của tôi và gia đình anh ấy rất lớn, đó là lý do tại sao tôi không muốn công khai.

Nếu bây giờ tôi sinh nó ra...

Sẽ không phải đối mặt với gia đình anh ấy chứ?

Haizz cũng xem trọng bản thân quá rồi.