Chương 1

dương vũ tiểu linh

~oOo~

tôi và cậu cùng lớn lên ở nơi nông thôn dịu dàng. ngày ngày vô lo vô nghĩ cùng nhau nô đùa.

nhưng cái sự vô lo vô nghĩ ấy đã không tiếp diễn cho đến khi cả hai cùng lên tiểu học.

trước thềm năm học mới cậu đã chuyển đi.

bố mẹ cậu chuyển công tác lên thành phố. vì lẽ đó cậu cũng lên thành phố sinh sống và học tập.

khi ấy tôi đã khóc, tôi khóc rất nhiều.

tôi biết điều đó sẽ tốt cho cậu. nhưng tôi cũng ích kỷ muốn giữ cậu cho riêng mình.

khi cậu đi tôi cô đơn lắm.

tôi không quen với môi trường tiểu học. càng không quen khi không có cậu ở bên.

ở trường tôi bị cô lập vì là một đứa quái dị không nói chuyện với ai. nhưng họ nào có biết tôi mắc chứng sợ người lạ.

tôi không thể tiếp xúc và ngừng sợ hãi khi gần họ. đó cũng là lý do tôi chẳng thể có nổi một người bạn khi còn là đứa trẻ..

tôi chỉ có mình cậu, mình cậu để bầu bạn.

cuộc sống cứ thế tiếp diễn. nó chầm chậm trôi như vết dao sắc nhọn cứa vào lòng tôi.

tôi đau lắm.

đau vì không thể bên cậu.

đau vì không thể cùng cậu tươi cười.

đau vì không thể cùng cậu trưởng thành.

giờ đây có lẽ trong lòng tôi đã là chi chít những vết sẹo sẽ mãi chẳng thể mờ.

khi cậu đi tôi chỉ biết vùi đầu vào học hành để nuôi dưỡng hy vọng nhỏ nhoi rằng tôi có thể lên thành phố gặp cậu.

càng ngày tôi càng thành công. nhưng tôi lại chẳng thể vui nổi. thậm chí là nặn ra nụ cười giả tạo cũng không thể.

tôi chỉ khao khát có cậu. khao khát được ở bên. khao khát hơi ấm của cậu.

rằng khi tôi và cậu chỉ mới là những đứa trẻ, tôi đã chợt nhận ra tôi thích cậu. tôi vẫn luôn phủ nhận điều đó nhưng tôi đã khác khi cậu rời xa tôi.

chẳng biết bây giờ cậu thế nào. liệu cậu có ổn không. cậu có còn nhớ đến con nhóc vẫn luôn bám theo cậu.

nhưng tôi nghĩ cậu sẽ ổn. cậu là người cởi mở và trái ngược với tôi.

tôi e dè, ngại ngùng thì cậu lại năng nổ và đầy nhiệt huyết. tôi nhút nhát thì cậu lại mạnh mẽ để đương đầu với mọi chông gai trên cuộc đời.

cậu luôn gồng mình đứng ra bảo vệ tôi, quan tâm tôi từng chút một.

với con mắt của người ngoài, họ luôn nhìn vào chúng ta như một cặp tình nhân.

nhưng khi ấy tôi lại chối, tôi nói tôi và cậu chỉ là bạn. lúc đó cậu trầm mặc, im lặng nhìn tôi và chỉ nhẹ nở nụ cười.

thịch

tim tôi lỡ đập vì nụ cười của cậu. nó thật trìu mến làm sao.

nhiều lúc tôi ngờ vực sự quan tâm và những cử chỉ cậu dành cho tôi chỉ là sự yêu mến của bạn bè đơn thuần... hay đó là tình yêu cậu dành cho tôi.

nghĩ đến vậy tôi lại thầm cười.

cậu sao có thể yêu tôi cơ chứ. sao có thể yêu một người trái ngược với cậu. sao có thể yêu một người không xứng như tôi.

tôi ngốc thật.

yêu cậu đến mù quáng mà chẳng thể nhận ra. cho đến khi cậu rời xa thì tôi mới chợt nhận ra muộn màng.

đợi tôi nhé, một ngày nào đó tôi sẽ lên thành phố để được gặp cậu.

tôi hứa đấy.

rồi khi gặp được cậu tôi sẽ nói

"tôi yêu cậu, lâm hoàng nguyên!"

~oOo~

07/07/2022