Chương 12

Sáng hôm sau, tôi đi trao đổi bản thiết kế với khách hàng trở về công ty. Đúng lúc gặp Tiêu Tiêu đang cãi nhau với Tiểu Vũ ở bên cạnh máy in. Tiêu Tiêu mắng Tiểu Vũ vì làm việc không đúng quy trình, không xin chữ ký của tôi vào văn bản trước khi trình cho Cách Tùng ký.

Nhưng Tiểu Vũ lại không cho là đúng. Cách Tùng dù sao cũng là tổng giám đốc, là người lớn nhất trong công ty, chỉ cần Cách Tùng ký là được, việc đưa cho giám đốc các bộ phận ký không phải là vấn đề. Dù sao, giám đốc bộ phận thì cũng phải nghe theo phân công của tổng giám đốc.

Hai bên lời qua tiếng lại, không ai nhường ai.

Đến cuối cùng, Tiêu Tiêu mặt hằm hằm kéo Tiểu Vũ vào phòng của Cách Tùng, đến trước bàn làm việc của anh, đặt quy định của Công ty đến trước mặt Cách Tùng, tố cáo Tiểu Vũ không làm đúng quy định.

Khu vực này là phòng của giám đốc, bình thường nếu không có việc gì, sẽ không có ai dám lại gần đây. Vậy nên lúc này, chỉ có một mình tôi đứng ở ngoài cửa, nghe hết thảy.

Tiểu Vũ đứng ở bên cạnh Cách Tùng, khóe mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm anh, “Anh Cách Tùng, quy định công ty dù sao cũng là do người soạn, nếu không phù hợp, có thể thay đổi. Tiêu Tiêu đâu cần phải vì việc nhỏ như vậy mà làm phiền đến anh? Dù sao, văn bản này anh đã ký. Chẳng nhẽ chữ ký của anh lại không lớn hơn của An Nhiên sao? An Nhiên cũng chỉ là nhân viên của Công ty, nhân viên của anh mà thôi.”

“Không đáng làm phiền anh Cách Tùng? Cô mở miệng ngậm miệng đều lôi anh Cách Tùng ra để đe tôi. Việc này, nếu không đưa đến chỗ anh Cách Tùng quyết định vậy đưa đến ai có thể xử lý được? Hơn nữa, An Nhiên không chỉ là nhân viên Công ty. Cô ấy còn là cổ đông sáng lập. Văn kiện quan trọng như vậy, đương nhiên phải báo cho cô ấy biết.” Tiêu Tiêu quay lại nhìn Tiểu Vũ, nâng cao giọng đáp trả.

“Cái gì, An Nhiên cũng là cổ đông sáng lập sao? Có đúng không anh Cách Tùng? Chẳng phải anh nói với em, anh thành lập ra công ty S. Rain này là vì em sao? Sao An Nhiên lại là cổ đông của Công ty? Anh gạt em đúng không? Đây là công ty của hai người, là thành lập vì anh và An Nhiên, đúng không?” Đôi mắt Tiểu Vũ đỏ hoe, quay ra chất vấn Cách Tùng.

“Tiểu Vũ, em đừng nóng giận, anh thành lập công ty này đúng là vì em. Em nhìn tên công ty không phải đã hiểu sao? An Nhiên chỉ nắm giữ 10% cổ phần.” Cách Tùng đứng lên, ôm lấy vai Tiểu Vũ, nhẹ nhàng dỗ dành, sau đó quay ra nghiêm giọng trách mắng Tiêu Tiêu:

“Tiêu Tiêu, từ sau này hãy nghe lời Tiểu Vũ. Lời của Tiểu Vũ cũng chính là ý của tôi.”

Tôi đứng bên ngoài phòng, nghe thấy hết thảy. Hóa ra, công ty này anh Cách Tùng thành lập là vì Tiểu Vũ sao? Vậy mà đến bây giờ tôi mới biết.

Bao lâu nay, tôi vẫn nghĩ rằng tôi đang cố gắng cho Công ty của ‘chúng tôi’, hóa ra, tất cả chỉ là tự mình đa tình.

Ngay từ đầu, anh đã luôn chờ cô ấy quay lại.

Tiểu Vũ - mưa nhỏ, S. Rain – small rain, mưa nhỏ.

A, tôi phát hiện ra trước đây mình đã ngu ngốc nhường nào. Ảo tưởng nhiều đến nhường nào. Chỉ một chút sự quan tâm của anh đã tự huyễn hoặc bản thân. Thật ngờ nghệch!

“Anh nói cái gì? Tại sao không báo cáo với giám đốc An Nhiên? Cô ấy có quyền được biết các việc trong công ty.” Khuôn mặt Tiêu Tiêu biểu hiện vẻ không thể tin tưởng được với những gì Cách Tùng vừa nói.

Tiểu Vũ khóc rưng rức không ngừng, tôi thấy Cách Tùng bối rối lau nước mắt cho cô, một bộ dáng lo lắng, không biết phải làm sao cho phải. Đúng lúc Tiêu Tiêu cãi lại anh như vậy, Cách Tùng liền không kiềm chế được mà quát lên:

“Tiêu Tiêu, tôi mới là người nắm 90% cổ phần công ty, không phải là An Nhiên.”