Chương 17
Vy cố gắng đẩy thằng Tử ra nhưng nó khỏe quá, Vy còn thấp hơn nó cái đầu nữa.
Tay thằng Tử xoa xoa trên bụng của Vy rồi luồn vào trong áo ngực. Nó nắn, bóp một cách tàn bạo. Vy dùng toàn sức lực đẩy nó ra nhưng vô ích. Vy đau đớn, bất lực, chỉ biết đứng khóc. hai hàng nước mắt chảy dài.
- Ô, sao thế? Sao lại khóc?- Hắn nói với giọng mỉa mai rồi tiếp tục việc làm bẩn thỉu trên ngực Vy, đang định cởϊ áσ Vy ra để "làm việc" cho dễ thì bị nhận ngay một cú chí mạng vào lưng. Theo phản xạn, nó quay lại thì tiếp tục bị một cước vào giữa mặt hộc máu mũi, nằm vật ra đất.
- Phong1- Vy yếu đuối keu lên.
- Đm thằng chó, đây éo phải việc của mày- Thàng Tử đứng dậy chửi Phong.
Phong tức lên đấm túi bụi vào bụng, vào mặt thằng Tử. Vy ngồi một xó, lấy hai tay che ngực, quần áo xộc xệch, mắt đỏ hoe. Phong đén gần, quỳ xuống, ôm Vy vào lòng và vuốt nhẹ vào mái tóc mềm mại của Vy.
- Phong đây rồi, không sao đâu, chúng ta về thôi.- Nói rồi, Phong đỡ Vy đứng dậy, lên xe và đi về.
- Phong ơi, đừng kể chuyện này cho ai nhé!- Giọng Vy nhẹ nhàng ấm áp.
- Tại sao? Nếu nó lại làm như vậy với Vy nữa thì sao?
- Không sao đâu, Vy sẽ cẩn thận và tránh mặt nó.
- Đừng cứ tự một mình giải quyết như vậy.
- Thật đấy, Vy không sao đâu.- Vừa nói, Vy vừa bật khóc.
- Không được, Phong sẽ kẻ chuyện này với ba mẹ Vy để tìm ra cách giải quyết thỏa đáng.
- Đừng làm vậy. Vy xin Phong đấy.
- Phong yêu Vy, hãy để Phong làm điều này vì Vy. Và Phong nghĩ, thằng Tử không chỉ làm vậy với một mình Vy đâu, chắc là sẽ còn nhiều người khác, cũng không dám nói ra giống Vy. Nếu Vy không muốn Phong làm điều này vì Vy thì hãy để Phong làm điều này vì hững người khác.
Vy không nói gì, chỉ cúi mặt im lặng.