Chương 9

Nghe vậy, người trên giường cũng không nói chuyện nữa, Cố Duyệt Vi dựa vào bên cửa sổ, cô đốt một điếu thuốc rồi hít sâu một hơi. Để tâm trạng bình tĩnh, mới chậm rãi nói chuyện, " Khó chịu như vậy sao? Lần này mẹ kiên trì cũng đã hơn nửa năm rồi."

Người trên giường vẫn như cũ không hề đáp lại, Cố Duyệt Vi quay đầu nhìn sang, mãi một lúc sau đối phương mới quay đầu đi mở miệng nói: " Thứ có thể khiến con người nghiện, là thứ không mang đến khổ đau… Ngay từ ban đầu chúng đã mang đến những điều tốt đẹp, làm cho con người sa chân vào hạnh phúc không có thật, giống như là… Tình yêu."

Cố Duyệt Vi bất ngờ, cô bỗng không biết phải nói gì nữa; lại nghe Cố Tĩnh nói thêm, "Con không thể để ta an hưởng tuổi già theo cách này sao?"

" Hay là con hiện tại khó khăn đến mức một chút tiền này cũng không có?" Cố Tĩnh ngẩng đầu, nhưng lại nhìn chằm chằm vào điếu thuốc đang hút dở của Cố Duyệt Vi, " Ta đã đến độ tuổi này, nếu như có thể bỏ ma túy thì tiếp theo sẽ thế nào, còn cái gì để dựa vào nữa chứ? Không bằng, làm cho quãng thời gian còn lại được vui vẻ một chút.""

Cái gì gọi là vui vẻ vượt qua quãng đời còn lại? Đó là việc một người mẹ có thể nói sao?

Sau khi nhận ra ẩn ý trong lời nói của Cố Tĩnh, Cố Duyệt Vi ngạc nhiên nhìn bà ấy. Cô rất muốn tìm lại hình bóng của người mẹ trong quá khứ trên gương mặt bà ấy, một người mẹ dịu dàng trong trí nhớ cô, vừa xinh đẹp lại kiên cường.

Nhưng cô không thấy gì cả.

" Mẹ đừng ép con đưa mẹ đến trại cai nghiện." Im lặng một lúc, Cố Duyệt Vi cũng hạ quyết tâm, nói ra những lời tàn nhẫn. Nhưng cô bỗng nghĩ đến lời khuyên của Lâm Phàm, hít một hơi, giọng nói bình tĩnh nổi: " Mẹ không phải không có người thân, ít nhất mẹ còn có con, còn có ông nội."

Cố Duyệt Vi im lặng, không lên tiếng.

" Mấy năm nay con còn chưa chịu khổ đủ sao? Con nhìn danh tiếng của bản thân hiện tại đi ____" cuối cùng cũng lấy thân phận một người mẹ để răn dạy cô, nhưng lại không một lời an ủi mà còn tạt cho cô một gáo nước lạnh, " Chấp nhận đi, Duyệt Vi,con đừng quên con được nuôi lớn bởi một gia đình như thế nào, phải biết thân biết phận."

Chấp nhận? Chỉ có những kẻ yếu mới chấp nhận sự an bài của vận mệnh.

Nếu cô tình nguyện sống một cuộc sống khốn đốn, thì cuộc đời cô lại càng khốn khổ hơn thôi.

Cố Duyệt Vi vẫn không mở miệng, cô chỉ chăm chú hút thuốc, đem những suy nghĩ đó mạnh mẽ dập tắt nơi đáy lòng, sau khi rời khỏi phòng bệnh, cô lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số.

"Season, sắp tới tôi tính nhận một bộ phim, cô giúp tôi chuẩn bị một chút."