Chương 3-2: Lan Kim Các

"Có một em trai?" Anh Muội lắc đầu, "Em chưa nghe cô ấy nhắc đến. Chuyện cha mẹ cô ấy đã chết thì có nói: Cha cô ấy ra đi khi cô ấy còn nhỏ, mẹ cô ấy qua đời khi cô ấy mới 14 tuổi, bà ấy luôn bị ốm và phải nằm liệt giường suốt hai năm. Sau khi mẹ mất, cô ấy không còn nơi nào để đi, sống ở nhà cậu họ một thời gian, nhưng mợ của cô ấy cho rằng cô ấy là gánh nặng, vì vậy động một chút là bà ta lại đánh cô ấy và không cho cô ấy ăn, cô ấy không thể chịu đựng được nên chạy ra ngoài để làm việc."

"Cũng không đi học?"

"Văn hóa tiểu học."

"Còn sở thích thì sao?"

"Dậy sớm và làm việc muộn mỗi ngày, không đủ khả năng để có bất kỳ sở thích nào. Trong ký túc xá của chúng em, mọi người đều có sở thích giống nhau: Lướt Internet, mua sắm, đắp mặt nạ.. Ồ, cô ấy có một sở thích, là bơi lội. Nhưng em chưa thấy cô ấy bơi, các phòng tập thể dục gần đó khá đắt đỏ."

Một tiếng đồng hồ trôi qua, Anh Muội đưa Mẫn Tuệ đến quầy lễ tân thanh toán tiền rồi đi sang phòng khác, Mẫn Tuệ tìm bà chủ và đòi tiền lương tháng trước của Xuân Miêu. Bà chủ cười xùy một tiếng, hai tay chống nạnh, "Cô cần tiền lương gì khi người đã chết? Hơn nữa, tại sao tôi phải giao nó cho cô?"

"Thứ nhất, cô ấy không chết, cô ấy chỉ mất tích thôi. Đồn cảnh sát chỉ định tôi giữ đồ đạc của cô ấy. Tiền lương là thu nhập hợp pháp của cô ấy từ lao động, bà phải giao nó, và tôi sẽ đưa cho bà một biên lai. Thứ hai, tôi đang tìm người nhà của cô ấy, nếu tìm được, tôi sẽ giao số tiền nguyên vẹn cho họ, như vậy sẽ giúp ích được phần nào cho gia đình."

"Vậy sau khi tìm được gia đình đó, hỏi tôi cũng chưa muộn." Bà chủ khoanh tay khıêυ khí©h nhìn cô.

"Qua lại không tiện, tôi muốn ngay."

"Tiểu thư, vì cái chết của nhân viên, chúng tôi một mực hợp tác với cô," bà chủ trầm mặt xuống, "Đừng không biết tốt xấu!"

"Tôi cũng chỉ đành báo cảnh sát, thuận tiện tố cáo một chút, các người ở chỗ này bức bách nhân viên cung cấp dịch vụ bất hợp pháp.." Mẫn Tuệ lấy điện thoại di động ra, "Liên đoàn Phụ nữ, báo chí, vân vân.. đều nên đưa tin, để thu hút sự chú ý của xã hội ở mức độ lớn nhất."

Bà chủ tức giận đến mở ngăn kéo, đếm ra một xấp tiền ném tới trước mặt cô: "Đây là tiền lương tháng trước của cô ấy, 6000 tệ, cô cầm đi."

Mẫn Tuệ viết mấy chữ trên một tờ giấy rồi ném cho bà ta: "Đây là biên lai."

Nói xong liền bước đi.

* * *

Có lẽ là nhận được chỉ thị của bà chủ, ngày hôm sau Triệu Anh Muội không cho Mẫn Tuệ vào ký túc xá thu dọn đồ đạc của Xuân Miêu, hai người gặp nhau ở cổng Lan Kim Các. Triệu Anh Muội kéo một chiếc rương nhỏ cũ kỹ từ trên xe đạp của mình xuống, "Đây là tất cả những thứ cô ấy để lại, có khóa trên đó và không ai chạm vào nó."

"Cám ơn." Mẫn Tuệ đưa tay đón lấy.

Anh Muội nghiêm nghị nhìn cô, "Bà chủ bảo em vứt hết đồ bên trong đi, để lại một chiếc rương trống cho chị. Em thầm nghĩ, sao phải bận tâm, bà ấy đúng là quá tệ!"

Mẫn Tuệ nhìn cô ấy và cười nhẹ, "Tôi sẽ giữ nó an toàn."

"Chị có nghĩ.. Xuân Miêu sẽ sống sót trở về không?" Anh Muội hỏi.

Mẫn Tuệ cúi đầu: "Không biết."

Hai người đồng thời thở dài.

"Nhân tiện, chiếc kẹp tóc ngọc trai này là của cô ấy," Anh Muội chỉ vào tóc mình, "Mua khi chúng em đi mua sắm cùng nhau, và em muốn giữ nó làm kỷ niệm, có được không?"

"Được chứ!"

"Cảm ơn chị. Vậy tạm biệt, bảo trọng!" Anh Muội vừa nói vừa định xoay người. Mẫn Tuệ đột nhiên nói: "Tóc bạn đen như vậy, bạn có hay dùng mặt nạ tóc không?"

"Đúng vậy. Sao chị biết? Chị muốn dùng ư? Nó hơi đắt. Em đã giới thiệu nó cho Xuân Miêu, nhưng cô ấy tiếc tiền. Nó có sẵn trên Taobao."

"Hãy kết bạn WeChat và bạn có thể gửi cho tôi đường link nhé!" Mẫn Tuệ nói.

"Được." Anh Muội trả lời có chút miễn cưỡng, tựa hồ cảm thấy không cần thiết. Nhưng cô ấy vẫn quét mã kết bạn WeChat.

* * *

Trở lại khách sạn, Mẫn Tuệ đặt chiếc rương lên giường, mở khóa ra, bên trong phát hiện một chồng quần áo chỉnh tề, gồm vest, áo len và khăn lụa, có thể thấy chất lượng không tồi. Tất cả đã được ủi cẩn thận, có thể là để mặc đi phỏng vấn, và không mặc thường xuyên.

Trong rương có mùi băng phiến nồng nặc, và một chiếc áo khoác lông dày chiếm nhiều diện tích. Trong góc có một chiếc túi vải màu xanh lam, Mẫn Tuệ lấy ra từ trong túi một chiếc cốc tráng men màu trắng, một cuốn nhật ký dày và một chiếc áo phông trắng ố vàng có in hình bán nguyệt cực lớn.

Cốc nước tráng men khá cũ, trên có in dòng chữ "Viện phúc lợi trẻ em thành phố Vĩnh Toàn", và chữ "Tân Kỳ" được viết bằng sơn đỏ trên khoảng trống, có thể nhìn ra là viết tay. Giấy của cuốn nhật ký rất dày và đã chuyển sang màu vàng, trên trang đầu có viết dòng chữ "Nhật ký của Tô Điền" với nét dày và to. Bên trong là từng dòng nhật ký, với các cỡ chữ lớn nhỏ khác nhau, giống như tập chép của học sinh tiểu học, và ngày bắt đầu là năm 1996.

Mẫn Tuệ trong lòng tính toán, năm đó Xuân Miêu bảy tuổi. Tô Điền là ai?

Lật qua một trang, đang chuẩn bị nghiêm túc đọc, đột nhiên từ trong đó rơi ra một tờ giấy viết thư gấp tư, Mẫn Tuệ mở ra xem, trên đó viết:

Ngày hôm nay mình đi, bạn nhất định phải tham gia cuộc thi bơi lội, không muốn tiễn mình, tốt thôi, bạn và mình không cần phải quá buồn.

Mình hơi lo lắng về việc đi xa như vậy trong chuyến bay đầu tiên của mình. Nghĩ về tương lai của chúng ta, mình đã không thể ngủ trong nhiều ngày.

Khi mình không ở bên cạnh bạn, bạn nên chăm sóc bản thân thật tốt và sống thật hạnh phúc. Ngày này, mười năm sau, mình nhất định sẽ trở lại với bạn. Bạn nhớ đợi mình ở nơi lần đầu tiên chúng ta ăn kem, mặc áo mình đã đưa cho bạn, cầm chiếc cốc mình đã đưa cho bạn, đây là dấu hiệu chúng ta gặp nhau.

Mình sẽ cưới bạn, mình sẽ yêu bạn, và mình sẽ cho bạn ngôi nhà mà bạn muốn.

Nếu như ngày đó mình không xuất hiện, nhất định đã xảy ra chuyện nghiêm trọng, bạn đừng sợ, có thể mình không chết, bạn nhất định phải cho mình một cơ hội.

Ba năm sau nữa, đúng ngày này, bạn nhất định phải tới, đến lúc đó mình còn không tới, nhất định là chết rồi. Hãy quên mình đi và tiếp tục cuộc sống của bạn.

Về phần bạn, bạn không có lý do gì để không đến. Bạn phải đến, bò cũng phải bò đến.

Trước khi gặp mình, bạn không được phép thích những chàng trai khác, kể cả mến. Chỉ cần mình có thể sống để gặp bạn, họ chắc chắn không tốt bằng mình.

Chờ mình, để mình chăm sóc bạn đến hết cuộc đời. Mình thề!

Ngày 7 tháng 7

Tân Kỳ