Chương 3-1: Lan Kim Các​

Khi Mẫn Tuệ đến Giang Châu vào buổi tối, công việc kinh doanh của Lan Kim Các đang rất phát đạt, bà chủ bận nhận khách và đếm tiền, để cô đợi cả tiếng đồng hồ mới xuất hiện: "Cục cảnh sát gọi tôi. Tôi nên nói gì đây? Tôi đã nói hết rồi, số 19 đã ở với chúng tôi hơn một năm rồi."

"Số 19?" Mẫn Tuệ không hiểu.

"Đó là Lý Xuân Miêu." Bà chủ không ngẩng đầu lên, gõ máy tính, "Làm việc nghiêm túc, kỹ năng xuất sắc và thái độ phục vụ tốt - chỉ vậy thôi, còn lại thì tôi không biết."

"Tôi muốn đến ký túc xá của cô ấy. Nghe nói cô ấy vẫn còn một số thứ ở đó."

"Giường ngủ đã phân cho người khác. Ga giường, chăn mền, đồ dùng rửa mặt lặt vặt đều bỏ đi rồi. Chỉ còn một cái rương. Ngày mai tôi sẽ bảo số 22 mang đến cho cô."

"Số 22 là ai?"

Bà chủ trầm ngâm một lát, đại não cố hết sức chuyển đổi từ con số sang cái tên, "Triệu Anh Muội. Giường của hai cô ấy ở gần nhau."

"Tôi có thể gặp Triệu Anh Muội không?"

"Cô ấy đang ở tiệm và cô ấy sẽ kết thúc công việc lúc nửa đêm." Bà chủ ngẩng đầu lên và liếc nhìn cô, "Sao cô không massage chân ở đây, nghỉ ngơi và nhân tiện nói chuyện với cô ấy?"

Bà ta thực sự biết cách làm kinh doanh và không bỏ lỡ mọi cơ hội.

Mẫn Tuệ gật đầu: "Được."

Bà chủ mở bảng giá ra, "Vậy thì làm tinh dầu đá nóng cộng với massage chân, một giờ giá 605, tôi lấy cho cô giá đoàn là 400. Mười phút nữa có thể bắt đầu."

"Có thể rẻ hơn được không?" Ở Tân Thành, nơi Mẫn Tuệ sống, có hơn ba mươi nghìn tiệm massage chân và giá của một giờ đồng hồ thường vào khoảng hai hoặc ba trăm. Lan Kim Các này vị trí và thiết bị lắp đặt cũng không cao cấp, Giang Châu cũng không lớn như Tân Thành, cô không ngờ phí lại đắt như vậy, cô nghi ngờ là cố ý "làm thịt người".

"Chúng tôi dùng tinh dầu chính hãng, rất đắt tiền, được chứ? Tinh dầu riêng một lọ đã có giá 200 tệ, cô nhìn xem, một lọ có lẽ dùng một lần cũng không đủ." Bà chủ nhướng mày, "Tôi nghe nói rằng cô ấy đã cứu cô một mạng? Lấy cô giá 60% là nể tình cô ấy."

Bà ta cười lạnh, "Cô còn cò kè mặc cả? Lương tâm đâu? Có đau lòng hay không?"

Đau! Mẫn Tuệ ngoan ngoãn trả tiền.

* * *

Triệu Anh Muội là một cô gái xinh đẹp với đôi mắt to và khuôn mặt nhỏ, cô ấy trang điểm nhẹ và để tóc dài đen dày, ấn tượng đầu tiên về cô ấy là một nữ sinh trong sáng và ít nói. Cô "nữ sinh" mặc bộ sườn xám ngắn tay bó sát, trễ nải, đi đôi giày cao gót 5 phân, mùi nước hoa khá nồng, lực tay mạnh đến nỗi Mẫn Tuệ phải hét lên "Ô ô ô" vì đau.

"Chị đang làm công việc viết lách phải không? Lưng của chị rất căng cơ, phải xoa bóp thật mạnh để thông kinh lạc." Anh Muội thuần thục nhấn đi nhấn lại, vừa bóp vừa đẩy.

"Thực ra, tôi không ở đây để massage," Mẫn Tuệ vội vàng nói, "Tôi đến đây vì.."

"Lý Xuân Miêu, phải không? Bà chủ đã nói với em." Anh Muội từ từ nhỏ tinh dầu vào lòng bàn tay và xoa bóp. Các ngón tay của cô ấy đan xen, "Chị có thể đến chỗ em để lấy chiếc rương vào lúc mười giờ sáng mai."

Khi cô ấy massage lần thứ hai, Mẫn Tuệ cuối cùng cũng thả lỏng rất nhiều và thoải mái đến mức sắp chìm vào giấc ngủ, "Bạn ở cùng Xuân Miêu, có phải rất thân không?"

"Đích thực là mỗi ngày ở cùng một chỗ, cùng ăn cùng ngủ, nhưng không tính là thân. Cô ấy rất quan tâm người khác nhưng không thích nói về bản thân. Chị biết đấy, mỗi gia đình đều có những chuyện khó nói. Cô ấy quê ở thành phố Trì Hà, Quảng Tây, dưới đó có một quận tự trị dân tộc thiểu số. Dân tộc gì nhỉ? Em quên mất rồi. Tóm lại, ở trong núi rất nghèo, cô ấy mười sáu tuổi đi ra ngoài, một lần đi liền không quay về, là bởi vì nơi đó không còn ai."

"Còn ở Giang Châu thì sao? Có người thân, đồng nghiệp, bạn gái, bạn trai, vân vân.. không?"

"Không." Anh Muội lắc đầu kiên quyết, "Lan Kim Các mới kinh doanh chưa đầy hai năm, và cô ấy với em là quen biết rõ nhất ở đây, cũng không có nhiều thời gian để giao tiếp. Tiền lương của chúng em ở đây được trả theo sản phẩm. Làm càng nhiều, chúng em càng kiếm được nhiều. Mọi người đều bận kiếm tiền. Chúng em thường làm việc mười ba giờ một ngày. Không biết mặt trời mọc là gì và bữa sáng là gì. Em không thể nhìn thấy mặt trời. Em tan làm lúc 2 giờ sáng, về ký túc xá và ngủ thϊếp đi. Thức dậy, tắm rửa và đi làm trở lại. Không có ngày nghỉ, và càng nhiều ngày lễ, càng bận rộn.."

Nói đến nỗi khổ của những cô gái nhập cư, Anh Muội không thể dừng lại. Mẫn Tuệ nhìn vào căn phòng riêng rộng chưa đầy mười mét vuông trong khi lắng nghe. Không khí thậm chí còn ngột ngạt hơn vì dầu thơm. Trong phòng thậm chí không có cửa sổ. Thảo nào tất cả các cô gái làm massage đều nhợt nhạt.. Cô tưởng tượng sự xuất hiện của Xuân Miêu tại nơi làm việc, những người khách vô tận, xoa bóp vô tận, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, trong căn phòng nhỏ không có ánh sáng mặt trời này, sống như những con giun đất.

"Cô ấy có nói với bạn về kế hoạch tương lai của mình không? Vì không có ai ở quê, cô ấy chắc chắn đã tiết kiệm rất nhiều tiền trong những năm qua phải không?"

Lời vừa nói ra, Mẫn Tuệ đã cảm thấy hơi hối hận. Không biết sao mình lại nhắc tới tiền, có thể làm người ta hiểu lầm, nghĩ rằng mình tìm mọi cách để thèm muốn số tiền tiết kiệm của một cô gái đi làm thuê không?

Anh Muội không chút để ý, "Chắc chắn phải có chút tiền, hơn nữa cô ấy cũng rất tằn tiện, trước khi mẹ cô ấy qua đời, cô ấy đã vay rất nhiều tiền để chữa bệnh, tiền lãi đều cần trả, có lẽ cũng đã dùng hết tiền để trả nợ rồi. Một tháng trước, có một ông chủ làm quần áo thích cô ấy, họ Phùng, gia đình ở Quảng Châu, đã hỏi Xuân Miêu rằng cô ấy có muốn đi theo không. Điều kiện của người đàn ông ấy rất tốt, lại hào phóng, nhưng lớn hơn nhiều tuổi một chút, đã có vợ con ở nhà, ông ấy nói muốn có con trai, có thể mua cho cô ấy một căn nhà riêng, cũng có thể mở một cửa hàng nhỏ, Xuân Miêu mặc kệ, chị thấy có ngốc không? Ông chủ đó đêm nào cũng tới tìm cô ấy, để cô ấy massage kiếm không ít tiền, một buổi massage kéo dài năm tiếng. Có khi uống nhiều quá bắt đầu động thủ.. Xuân Miêu mắng ông ta một lần, nhưng bà chủ đã phát hiện ra, trừ một tháng tiền lương của cô ấy, và suýt đuổi cô ấy đi.. Trong ký túc xá, em chỉ khuyên cô ấy: Lý Xuân Miêu à Lý Xuân Miêu, bạn làm việc khổ cực như vậy không phải chỉ để có một cuộc sống tốt ư? Sống ở bên ngoài có gì sai? Sau khi có con trai, địa vị của bạn sẽ ổn định. Chúng ta có thể làm phu nhân ngay từ đầu không? Hãy từ từ, phải không? Chỉ cần bạn hầu hạ tốt người đàn ông đó là được, bạn có thể có được bất cứ thứ gì bạn muốn. Đây là cuộc sống, không phải là một chương trình truyền hình! Chị ơi, chị thấy có lý không?"

Mẫn Tuệ yên lặng nghe, có đủ dũng khí muốn đánh Anh Muội một cái, nhưng cô khắc chế lại. Mọi người đều có quan điểm riêng của mình về mọi thứ, và có rất nhiều người có quan điểm ngược, cô không ngạc nhiên và không thể quan tâm đến điều đó. Vì vậy, cô tiếp tục hỏi: "Vậy lần này Xuân Miêu rời Lan Kim Các là cô ấy nghỉ việc ư?"

"Em không nghe nói vậy. Tiền công tháng này cô ấy còn chưa cầm. Làm ở đây đã 10 tháng rồi chưa nghỉ ngày nào, lần này nói có việc phải về quê một chuyến, dù gì cũng là nhân viên ưu tú, bà chủ lập tức chấp thuận."

"Quê cô ấy ở Hà Trì, tại sao cô ấy lại đến Mộc Thủy Hà?"

Mẫn Tuệ trong lòng vẽ ra một tấm bản đồ: Xuân Miêu ở ga Ngọc Không, lên xe buýt; Ngọc Không, Hà Trì một phía bắc, một phía nam, Giang Châu ở giữa, nếu về quê thì thế nào? Có nên xuôi nam ngược bắc, đến một nơi xa xôi như vậy không?

"Ai biết tại sao! Đừng nhìn Xuân Miêu này, người luôn cười đùa cả ngày, trên thực tế, cô ta bí ẩn và rất có chủ kiến. Chị có thể thấy điều đó từ chuyện ông chủ Phùng. Theo em, không có gì đáng ngạc nhiên khi một số người đều ở ngoài thành phố, còn người thân đi làm. Có lẽ kế hoạch ban đầu là về quê, nhưng người cần gặp cũng đi ra ngoài làm việc nên đổi điểm đến."

Có lý!

Mẫn Tuệ lại hỏi: "Bạn có nghe cô ấy nhắc đến ai không? Có thể bạn không biết nhưng bạn rất thân cận với cô ấy. Ví dụ như cô ấy có một người em trai bị thất lạc khi còn nhỏ, hay cha mẹ cô ấy chết như thế nào?"

Xuân Miêu năm nay hai mươi lăm tuổi, cha mẹ của cô ấy chắc cũng khoảng năm mươi tuổi. Cho dù quê hương cô ấy nghèo khó, môi trường sống không tốt thì việc cả hai người họ đều qua đời ở độ tuổi này cũng rất hiếm.