Chương 4: Nhật ký Tô Điền​(2)

Mẫn Tuệ đã phát hiện ra một điều đặc biệt: Cuốn nhật ký này dường như được viết riêng cho cậu bé tên Tân Kỳ đó, và cậu ấy được nhắc đến trong hầu hết các đoạn. Sau khi Tân Kỳ rời đi, Tô Điền không còn hứng thú với việc viết lách, và những từ ngữ của cô ấy trở nên mơ hồ và vô tổ chức hơn.

Sau khi đọc hết nhật ký, Mẫn Tuệ đi đến những suy luận sau:

Thứ nhất, Tô Điền chính là Lý Xuân Miêu. Cô ấy sống trong Viện phúc lợi trẻ em thành phố Vĩnh Toàn khi còn nhỏ, và Tô Điền là tên của cô ấy trong trại trẻ mồ côi đó. Tân Kỳ bằng tuổi Tô Điền và cũng sống trong cô nhi viện.

Thứ hai, khi Tô Điền 12 tuổi, Tân Kỳ được nhận nuôi và rời trại trẻ mồ côi đến "một nơi rất xa". Ba tháng sau, Tô Điền được mẹ đưa về quê, hai người mất liên lạc từ đó.

Mười năm sau, vào ngày 7 tháng 7, Tô Điền đến đợi Tân Kỳ như đã hứa, nhưng Tân Kỳ không xuất hiện, cô ấy viết những dòng cuối cùng trong nhật ký:

Ngày 7 tháng 7, trời nắng.

Tân Kỳ, mình đã đợi bạn bên cầu, đợi từ năm giờ sáng đến nửa đêm mà bạn không xuất hiện. Cả ngày hôm nay, trong đầu mình chỉ có một suy nghĩ kinh khủng: Chẳng lẽ bạn đã qua đời? Bạn có còn nhớ Phùng Tiểu Khuê, người đã từng cùng với Tôn Hạo đối đầu với chúng ta mỗi ngày không? Vào ngày sau khi bạn rời đi, cậu ta đột nhiên đến gặp mình và nói rằng đừng nghĩ về bạn nữa. Cậu ta nghe giáo viên nói: Bác sĩ nói Tân Kỳ khó có thể sống qua mười lăm tuổi. Hi vọng đây không phải là sự thật. Dù sao mình cũng sẽ đợi ba năm nữa, đến lúc đó xin hãy xuất hiện, đừng lo lắng, mình sẽ không ép bạn lấy mình, mình chỉ muốn biết bạn có ổn không thôi.

Sau khi đọc đến đây, Mẫn Tuệ cảm thấy hơi tuyệt vọng: Cả thư của Tân Kỳ và nhật ký của Tô Điền đều không nói rõ cuộc gặp gỡ diễn ra ở đâu. Tìm kiếm trong nhật ký chỉ tìm thấy hai mẩu thông tin có liên quan: Đây là nơi họ ăn kem lần đầu tiên và gần một cây cầu.

* * *

Vào lúc mười giờ sáng ngày 7 tháng 7, tàu đến thành phố Vĩnh Toàn.

Mẫn Tuệ vốn định đến Viện phúc lợi trẻ em của quận Long Hồi để tìm xem có giáo viên nào của Viện phúc lợi ở thành phố Vĩnh Toàn vẫn đang làm việc không, có lẽ họ biết những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi thường ăn kem ở đâu.

Sau nhiều cuộc điện thoại trên tàu và không ai trả lời, đã hết thời gian. Cô không còn cách nào khác là xuống xe buýt sớm hơn một trạm, mặc chiếc áo phông trắng có in hình, cầm cốc nước tráng men có ghi tên Tân Kỳ, trước tiên đi dạo quanh địa điểm cũ của Viện phúc lợi thành phố Vĩnh Toàn.

Những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi sẽ không dễ dàng đi xa. Địa điểm ăn kem hẳn là ở gần cô nhi viện, thành phố Vĩnh Toàn không lớn, chỉ có một ít sông hồ. Trước khi xuống xe, cô mở bản đồ ra tra cứu cẩn thận, gần khu nhà phúc lợi cũ có ba cây cầu trong vòng 20 phút đi bộ. Một trong số đó là cầu đường cao tốc và không có vẻ là kem sẽ được bán trên hoặc gần cái cầu đó.

Mẫn Tuệ đã đợi trên hai cây cầu còn lại, mỗi cây cầu một giờ, nhưng không ai có vẻ nhận ra cô. Cô lập tức gọi một chiếc xe và yêu cầu tài xế chở cô đến tất cả các cây cầu gần đó để đi dạo.

Cô đi đi lại lại trên mỗi cây cầu, đợi mười phút ở hai bên cầu, đến sáu giờ tối, tài xế taxi nói với cô rằng tất cả các cây cầu ở thành phố Vĩnh Toàn đều đã được viếng thăm.

Lúc này, bụng Mẫn Tuệ đang kêu đói, nhưng cô không dám lơ là chút nào. Sau khi mua hai cái xúc xích bên đường, cô bắt taxi. Cô chợt nhận ra rằng cây cầu mà Tô Điền đề cập có thể không ở trên mặt nước mà có thể ở trên đường.

"Cô đi đâu?" Tài xế hỏi.

"Chú ơi, ở đây có cầu vượt không ạ?"

* * *

Thực tế đã chứng minh rằng cầu vượt cũng không phải là đáp án chính xác.

Không có trên bản đồ, người lái xe chỉ có thể tìm kiếm nó từ trí nhớ của chính mình. Lấy cô nhi viện làm trung tâm, Mẫn Tuệ đi tổng cộng sáu cây cầu vượt từ gần đến xa, tìm kiếm từng cây cầu vượt, nhưng không gặp được Tân Kỳ. Khi tìm xong cây cầu vượt cuối cùng thì đã là một giờ sáng.

Trong thời gian này, cô đã nhiều lần đi ngang qua địa điểm cũ của trại trẻ mồ côi, nơi đã bị san bằng từ lâu và được thay thế bằng một cửa hàng bách hóa. Ngay cả các trường tiểu học và trung học cơ sở gần đó cũng biến mất. Người tài xế cho biết, khu vực này cách đây hơn chục năm thuộc phố cổ, gần chục năm phát triển và chuyển mình đã bị đảo lộn đến mức khó nhận ra.

Hôm nay quá mệt mỏi nên Mẫn Tuệ trở về khách sạn và đi ngủ mà không tắm rửa.

Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Mẫn Tuệ chợt nghĩ: Nếu cô là Tô Điền, liệu cô có tin vào lời hứa của một cậu bé mười hai tuổi không? Anh ấy sẽ đến cây cầu và đợi sau mười ba năm chứ?

Và liệu chàng trai đã đi xa này có trở về để thực hiện lời thề của mình? Sẽ cưới cô ấy, yêu cô ấy và chăm sóc cô ấy đến hết cuộc đời chứ?

Liệu anh có hối hận khi biết Tô Điền chỉ là gái massage?

Ba năm trước, Tô Điền đến cuộc hẹn như đã ước định nhưng không đợi được Tân Kỳ, Mẫn Tuệ cảm thấy điều này đã cho thấy lời nói của cậu bé không đáng tin cậy.

Chẳng phải bác sĩ cũng nói rằng cậu ta sẽ không sống quá mười lăm tuổi sao?

Tân Kỳ này có lẽ đã chết.