Chương 6
Mạc Vân Kha cầm ấm trà lên rót đầy vào ly trà trước mặt Tả Hồng, mùi lan hương nồng đượm, khiến tâm trạng con người trở nên thanh thản.
Mạc Vân Kha nở nụ cười nhẹ nhàng, từ tốn, bao năm qua cô luôn như thế, như một khách qua đường bay bổng giữa chốn hồng trần, có một phong thái siêu thoát khó nói lên lời.
Tả Hồng cuối cùng nghĩ là nếu ai đưa một người phụ nữ như thế vào vòng ái dục thế tục lăn lộn mới là chuyện lạ động trời. Vì chuyện từ hôn, Tả Hồng cũng có phần áy náy với Mạc Vân Kha.
Dù sao anh cũng là người bội ước, mà gia định bọn họ như vậy, chuyện từ hôn có ảnh hưởng như thế nào anh rất rõ ràng, chịu áp lực không chỉ có mình anh mà cả Mạc Vân Kha nữa.
Vì chuyện của bản thân mà đẩy cô vào tình cảnh lúng túng như thế, Tả Hồng không khỏi cảm thấy hổ thẹn, nhưng trong lòng vẫn kiên định, tuyệt đối không dao động, anh muốn Quyên Tử, đời này chỉ cần cô ây, cho dù cả họ phản đối anh cũng chấp nhận.
Chỉ có điều Mạc Vân Kha lại là vật hi sinh thực sự, cho nên đối mặt với cô, Tả Hồng cũng khó cảm thấy tự nhiên, thậm chí còn có phần căng thẳng.
Có lúc, anh còn muốn cô gái này nổi đóa với anh, hoặc là dùng những thủ đoạn hèn hạ, anh sẽ chẳng màng đến chút tình cảm hay thể diện nào cả. Nhưng cô như thế này, lại khiến anh không biết phải làm sao.
Mạc Vân Kha nhìn anh một hồi rồi nở nụ cười:
“Xem ra anh thực sự thích cô ấy, nói thật, em thực sự không ngờ, anh sẽ có một ngày nghiêm túc yêu một cô gái nào đó.”
Tả Hồng cảm thấy không khí trở nên dễ dàng hơn, cũng bất giác mỉm cười:
“Nói thật, anh cũng không ngờ, phải nói thế nào nhỉ, cô ấy chắc là oan gia của anh, anh cảm thấy, chắc kiếp trước anh nợ cô ấy cái gì, kiếp này phải trả cho cô ấy.”
“Xì”
Mạc Vân Kha không nhịn được phì cười:
“Chưa bai giờ biết, anh cũng là người theo chủ nghĩa duy tâm, chỉ là, bây giờ anh đã thành người đàn ông chân chính rồi, một người đàn ông có trách nhiệm.”
Tả Hồng nhíu mày:
“Hôm nay mới biết, thì ra trong mắt em, anh luôn là người đàn ông không có trách nhiệm.”
Mạc Vân Kha nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà:
“Đàn ông chỉ khi tìm được người phụ nữ mình thật sự yêu mới có thể thực sự trưởng tahnfh, những điều này đều là vớ vẩn, em tìm anh đến đây là muốn nói cho anh biết, cha em đã tuyên bố, hôn sự của hai chúng ta, chừng nào ông còn sống thì không thể hủy bỏ, anh cả anh hai anh ba của em, cũng bị ông cụ rèn cho làm theo từng thứ một, cụ thể ói cái gì em cũng không biết, có điều anh cũng thấy, ông cụ nhà em mà muốn cái gì, tám ngựa cũng không kéo lại được, cho dù dùng phải dùng bất cứ thủ đoạn nào, anh có thể bất chấp tất cả, nhưng cô gái đó đã chuẩn bị chưa, có lẽ phía trước chính là sóng thần, đủ để hủy diệt tất cả, hủy diệt hoàn toàn cô ấy, anh có gánh nổi không?”
Tả Hồng cười khổ, gọn gàng dứt khoát mở miệng, âm thanh chua chát:
“Không gánh nổi, chính xác là, cho tới bây giờ, cô ấy chưa từng có ý định cùng anh gánh vác, thật lòng mà nói, đừng nhìn phía anh nồng nhiệt thế nào, con nhóc kia cho đên giờ cũng chưa từng nói sẽ thèm lấy anh, một mực chỉ muốn vui đùa một chút, thích thì ở bên nhau, mất hứng thì đường ai nấy đi, gánh sóng gió gì, nếu có sóng gió, cô ấy sẽ là người chạy đầu tiên.”
Mạc Vân Kha nhìn anh bằng con mắt không tin nổi, người đàn ông này kể từ khi cô biết đều là người luôn có ý chí, không ai bì nổi, thì ra cũng có lúc thế này. Từ góc độ phụ nữ mà nói, Mạc Vân Kha cảm thấy, có lẽ đây là báo ứng. Đứng ở vị trí bạn bè, Mạc Vân Kha lại cảm thấy có phần thương hại, không khỏi cảm thấy hứng thú với người phụ nữ có thể chỉnh anh thành như vậy.
Lúc đầu thấy anh gấp gáp từ hôn như thế, cứ tưởng bên kia quyết lấy bằng được hoặc xảy ra án mạng gì, sốt ruột, hôm nay mới biết, người như vậy lại là anh, thật khiến người ta dở khóc dở cười, Mạc Vân Kha suy nghĩ một chút:
“Nếu thế, thì tạm thời kéo dài một chút, qua một hai năm, hai bên trong nhà giãn ra mới bàn lại những thứ này sẽ không lo làm mất lòng ai.”
Tả Hồng đặt ly trà xuống:
“Không, không được, anh muốn cưới cô ấy, ngay lập tức, anh không muốn đợi thêm giây phút nào nữa.”
Dáng vẻ cấp bách rất buồn cười, cứ như thể nếu không lập tức cưới, anh sẽ thích người phụ nữ khác mất. Mạc Vân Kha lần đầu cảm thấy, thì ra Tả Hồng cũng có mặt đáng yêu như thế, rất sinh động, mặc dù có phần ngốc nghếch, nhưng rất rung động lòng người.
Sắc mặt Mạc Vân Kha có chút ảm đạm, lại có phần hoảng hốt.
Tả Hồng chưa bao giờ hiểu rõ người phụ nữ này, cũng không còn hứng thú hiểu nữa, giữa hai người chưa nói đến chuyện thân mật, mà thậm chí không cả bằng bạn bè.
Tả Hồng trước đây cũng từng nghĩ, cô gái này sở dĩ có thể lạnh nhạt đối mặt với mình như thế, chắc là trước đây cũng có chuyện gì đó không chừng, ông cụ Mạc gia thủ đoạn mánh khóe, so với ông cụ nhà anh lợi hại hơn, với con cái chỉ nói một không hai.
Cậu cả cậu hai cậu ba nhà họ Mạc, trước đây đều nằm trong vòng kiểm soát, việc gì cũng phải theo ý ông cụ, lấy vợ sinh con, không dám cãi một lời, Mạc Vân Kha là con gái út, cũng không may mắn thoát khỏi. Ông Mạc đối với con gái cưng của mình còn như vậy, huống hồ là người ngoài.
Tả Hồng chợt tỉnh táo lại:
“Em nói là bố em, có thể sẽ đối phó trực tiếp với Quyên Tử?”
“Quyên Tử?”
Ánh mắt Mạc Vân Kha vụt sáng, nhanh chóng hiểu ra, gật đầu khẳng định:
“Cho nên em tìm anh đến đây để nói rằng, em chúc phúc cho hai người, nhưng em không ngăn cản được bố em, cho nên anh biết đấy, em cũng không thể giúp gì hơn được.”
Mạc Vân Kha nhìn bóng dáng vội vã ngoài cửa sổ, thất thần, chưa biết kết quả ra sao, ít nhất người đàn ông này đã nỗ lực, làm tất cả những gì có thể, loại dũng khí này, cô chưa từng có.
Trong lòng Tả Hồng vô cùng sốt ruột, nếu ông Mạc muốn đả kích Quyên Tử, đầu tiên sẽ là công việc của cô, mà không ai hiểu Quyên Tử hơn Tả Hồng, cô rất coi trọng sự nghiệp của mình, rất coi trọng.
Trong cuộc sống của cô, có thể thiếu đàn ông, không cần tình yêu, nhưng phải có sự nghiệp, cô đã đổ bao mồ hôi công sức mới có được thành tích như hôm nay, có lẽ chỉ cần một cú điện thoại của ông Mạc, toàn bộ sẽ về không, đến lúc ấy Quyên Tử sẽ thế nào, anh không dám tưởng tượng, bảo anh rời xa Quyên Tử, Tả Hồng cảm thấy chết còn dễ dàng hơn.
Quyên Tử đi làm về, vừa vào cửa đã nghe thấy trong phòng bếp đủ loại âm thanh, đá văng đôi giày cao gót, cởi tất chân, đi chân không vào phòng bếp.
Tả Hồng mặc tạp dề, đang nấu cơm, Quyên Tử bĩu môi:
“Anh thật là rảnh rỗi, hôm nay không đi làm à, thế thì nghỉ việc đi.”
Tả Hồng buông lọ xì dầu trong tay xuống, quay người lại, hôm nay Quyên Tử mặc một bộ trang phục công sở màu xanh ngọc, bên trong chiếc áo vest thẳng thớm là áo sơ mi trắng và quần bó, tóc buộc gọn gàng, trông vừa đoan trang lại quyến rũ, cô vốn luôn mê người, cái này Tả Hồng sớm biết, nhưng hôm nay còn xinh đẹp hơn.
Vươn tay kéo cô vào trong lòng, cúi đầu, răng môi hòa quyện, có một mùi café thơm thoang thoảng… Tả Hồng buông tay, khẽ cau mày:
“Lại uống café rồi”
Con nhóc này bụng dạ không ra gì, nhất là uongs café vào, nửa đêm lại kêu đau bụng, ở nhà, Tả Hồng luôn nghiêm ngặt không cho cô uống café, chỉ được chọn sữa tươi hoặc nước trái cây, hơn nữa, con nhóc này còn thích uống rượu với cái bụng rỗng.
Lần đầu anh gặp cô là trong một bữa tiệc, cô và mấy đấng mày râu cụng ly, uống rượu cứ như muốn uống cạn cả hệ thống cung cấp nước, lúc ấy Tả Hồng nghĩ bụng cô gái này cũng thật hào phóng. Nhưng trên đường đi vệ sinh lại phát hiện cô đang móc họng, nôn xong về lại tiếp tục uống, cũng có cảm giác hơi quá rồi, chuyện lớn gì mà phải liều mạng như thế.
Sau đó thì tốt rồi, Tả Hồng mỗi lần nhớ lại tình cảnh lúc đó, trong lòng cũng có phần chua chát, và cũng chính thức hiểu được, công việc quan trọng đối với cô thế nào.
Quyên Tử đẩy anh ra:
“Chỉ uống hai chén thôi”
Nói xong chui ra khỏi ngực anh, vào phòng ngủ lấy quần áo đi vào phòng tắm, Tả Hồng khẽ thở dài.
Quyên Tử tắm xong, khoác áo choàng tắm đi ra, trong phòng khách tối om, đèn đóm đều tắt hết, bên bàn ăn cạnh cửa sổ đang đốt một cây nến to. Tả Hồng cũng đã thay bộ quần áo khác, đứng nghiêm một bên, cười nhìn cô.
Tả Hồng cái tên này, rất hiểu cuộc sống tình thú, điều này Quyên Tử rất thích, nói chung là phụ nữ ai cũng có chút muốn một người đàn ông lãng mạn, cho dù Quyên Tử là người thực tế nhưng vẫn vậy.
Nhớ trước đây từng xem qua một cuốn sách, đàn ông thỉnh thoảng thay đổi cách thể hiện tình cảm, sẽ khiến cho cảm xúc thêm căng tràn, có vẻ rất có lý.
Quyên Tử kéo khăn trên đầu thả buông mái tóc đi tới, ngồi xuống.
Sald, thịt bò bittet, rượu đỏ, một bữa ăn tây điển hình, nhìn qua có vẻ rất ngon lành. Tả Hồng mở nút chai rượu đỏ, rót đầy vào hai cái ly trước mặt hai người.
Quyên Tử quơ quơ trước ánh nên, nhẹ nhàng hít hà.
“Rượu ngon, ủ đúng hạn, sao em cảm thấy hơi giống tiệc Hồng Môn Yến thế”
Quyên Tử hài hước mở miệng
Tả Hồng nhíu mày mỉm cười:
“Kể cả là Hồng Môn Yến, em đã ngồi vào đây, cũng chỉ có thể mặc cho anh làm thịt.”
“Dù là Hồng Môn Yến, em cũng nhận.”
Nói xong nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng cây đu đưa, nhà cô ở tầng ba, phòng khách này được đập thông với một phòng ngủ cũ, trông khá đẹp mắt, cộng với khung cửa sổ rộng, nhìn có vẻ rất cao cấp.
Âm nhạc nhẹ nhàng dìu dặt vang lên, Quyên Tử khẽ nhếch khóe miệng, bị làm khó lâu như thế, người đàn ông này vẫn còn rất hăng hái.
Thân thể kề nhau, Quyên Tử không giẫm lên chân Tả Hồng, hai người chậm rãi chuyển động theo tiếng nhạc, Quyên Tử ngẩng đầu, nhìn vào mắt Tả Hồng, ánh nên trên bàn rọi vào đáy mắt anh, lấp lánh, giống như hai ngọn lửa lập lòe, trong con ngươi đen láy, Quyên Tử thấy bóng mình rất rõ ràng.
“Quyên Nhi, lấy anh nhé.”