Chương 42

Cho đến khi đi xuống dưới căn tin thì Long vẫn giữ vẻ lạnh

lùng như thế, chỉ lặng lẽ lấy đồ ăn rồi đi tìm tới một bàn

trống ngồi xuống, kệ mọi người còn loay hoay chỗ lấy thức ăn

một hồi.

Phong cùng cả tụi lấy đồ ăn xong đã thấy

Long chễm chệ ngồi ăn từ lúc nào. Thiên, Thư cùng hai đứa nó

thì lặng lẽ ngồi cùng bàn ấy, như một thói quen, chỉ có tên

Phong lại phàn nàn này nọ:

-Cái thằng này, mày

lại giở cái tính lạnh lùng của mày ra rồi. Ít nhất lấy xong

cũng phải đợi tụi tao vào cùng ăn chứ?!!

Nghe vậy anh dừng việc ăn lại, ngước lên nhìn Phong, thờ ơ đáp:

-Của ai người nấy tự nhiên!!

Nói xong anh lại tiếp tục ăn.

Thiên cười, lên tiếng:

-Ha ha, thôi ăn đi, kệ nó, tính nó thế rồi.

Đến đây Phong cũng chẳng bận nói gì nữa, thế là cả lũ ai ăn phần của người nấy. Thư ăn mấy đồ ăn vặt của mình, thỉnh thoảng

liếc nhìn Long bâng quơ. Long dù cắm cúi ăn cũng không hẳn không

chú ý đến cô. Vô tình hai mắt chạm nhau, rồi cả hai lại quay

đi. Một lúc cả tụi ăn xong, ai cũng no nê, tinh thần phấn chấ

hẳn lên so với lúc sáng đói moi đói móc. Ngồi xuôi một lúc

rồi cả tụi lại đi lên lớp.

Lần này có sự khác

với lần đi xuống căn tin, Thư tách biệt đi cùng Long, mà không đi cùng tụi kia, mặc kệ cho mấy người kia nói chuyện trời đất

lung tung của họ. Nói đi chung hai người cũng chẳng nói câu gì,

nhìn qua không ai nghĩ họ là người yêu của nhau, kiểu ai cũng

thờ ơ, vẻ ngoài lạnh lùng, xa lánh. Họ vẫn nói chuyện của

họ, Thư và Long đi vẫn không nói gì. Cầm trên tay hộp sữa mua ở căn tin, Thư đưa trước mặt anh. Hơi bất ngờ, anh có chút sững

lại, anh nhìn hộp sữa trước mặt xong lại quay ra nhìn cô. Thư

vẫn giữ vẻ bình thản trên gương mặt, giọng trầm nói, đủ để

anh nghe thấy:

-Cầm lấy uống đi, nhìn gì tôi?

Anh cầm lấy, bất giác nở nụ cười nhẹ, lại nhìn cô. Thư hơi sững

trước nụ cười ấy của anh, chỉ là miệng cười nhẹ nhưng cũng

để lộ hai bên núm đồng tiền cùng cái răng khểnh duyên của anh,

thật sự rất đẹp, song cũng chói mắt, khiến tim cô chợt đập

mạnh. Thực sự mà nói hiếm khi cô mới thấy anh cười, nhưng không ngờ lại duyên như vậy, khiến cô xao xuyến mất một hồi mới

bình ổn lại bình thường được. Thấy anh cứ mãi nhìn mình xong

lại nhìn hộp sữa mà không uống, trong lòng rõ hơi buồn cười

nhưng ngoài mặt cô lại tỏ ra vẻ hời hợt, mày hơi nhíu, lên

tiếng nói:

-Đừng nhìn mãi như thế, không uống à? Hay tôi lấy lại?

Anh lại cười, lần này còn chói sáng hơn, nhưng cũng chỉ cho mình cô thấy. Anh bây giờ mới đáp:

-Không nỡ uống.

-Có mỗi hộp sữa không nỡ uống, thế trả tôi?!!_ Thư vờ tỏ vẻ đòi lại hộp sữa trong tay anh.

Long vốn đã cao hơn cô hẳn cái đầu, anh dơ cao hộp sữa, dễ dàng

tránh được cánh tay của cô, miệng lại nở nụ cười duyên ấy.

Giọng anh vui vẻ cất lên:

-Không được, uống rồi không có cái ngắm

-Anh lắm chuyện vừa thôi, uống đi sau mua cho hộp khác mà ngắm. _ Thư cau có nói

-Thế còn được_ Long liền cắm ống hút ống liền một hơi hết, thẳng

tay ném vào thùng rác cạnh cầu thang, xong anh lại nói, giọng

không vui: - Mà ai cho xưng “tôi”, giao kèo đổi cách xưng hô rồi

mà!!?

-Không thích! _ Cô thẳng thừng nói, không nhìn mặt anh mà nhìn mông lung trên trời.

-Em có tin tôi có biện pháp với em không?

Nói tới đây anh quay mặt cô lại đối diện với anh, Long cúi mặt gần mặt Thư, hơi thở bạch hà phả vào da mặt cô nóng bỏnng. Anh

khỏe nên Thư dùng dằng một lúc mới tránh ra được, ánh mắt

nhìn anh khiêu khích:

-Tôi xem anh làm gì được tôi…!

Long cười, nhưng nụ cười nguy hiểm, ghé gần tai cô nói nhẹ:

-Ok, tôi sẵn sàng tiếp em!!!

Hai người mải nói chuyện không để ý mấy người kia đã về lớp từ

bao giờ. Thế nào chuông reo bất ngờ mà hai người giờ mới ở

tầng thứ 2, trong khi đó lớp thì ở tận tầng 4, ma xui thế nào

lại đúng tiết ông hiệu phó. Mặc dù không sợ giáo viên thật

nhưng Long lại tỏ dáng vẻ hấp tấp, nói với cô:

-Nhanh lên, vào muộn lại rách việc. Vậy nên…

Nói đến đây anh nắm tay cô, bất ngờ kéo đi chạy trên dãy hàng lang

trong sự bất ngờ của cô. May Thư cũng là dân giang hồ, chạy

nhanh không vấn đề gì, nhưng nhìn mười ngón tay cô đang đan xen

tay anh cô biết tim mình lại loạn nhịp lần nữa. Hôm nay đã là

lần thứ 2 rồi, chính cô không hiểu nổi tim mình bị sao nữa

rồi, rõ ràng cô biết chỉ là vui đùa thôi nhưng chính mình lại

rung cảm với anh, nói chuyện nhiều hơn với anh, còn mua sữa cho

anh,… Thư cảm nhận được hơi ấm từ tay anh lan tỏa vào lòng bàn

tay cô, cũng cảm nhận được bàn tay hai người nắm thật chặt…

Và rồi cứ thế, Thư mặc Long kéo đi lên lớp. Họ đi qua bao nhiêu

lớp học, có người còn nhìn thấy cảnh tượng này mà bắt đầu

bàn tán, lũ con gái lại truyền tin nhau rồi trở thành một cái chợ vỡ, mặc dù đã vào giờ học, giáo viên cũng ở trong lớp.

Mặc kệ ồn ào, anh vẫn kéo tay cô đi về lớp, mười ngón đan xen

nhau, tay anh nắm tay cô càng chặt hơn. Anh cũng biết sau sự kiện này sẽ có nhiều chuyện xảy ra, anh sẵn sàng đón nhận chúng.

Nhưng còn cô, anh không chắc cô có như anh không…??? Anh chỉ lo cô

lại chốc nhoáng trở lại con người lạnh lùng như trước thôi, vì anh biết người con gái như cô rất khó nắm bắt, chính anh đây

cũng không nắm bắt được…

Đấy là suy nghĩ của anh hiện tại. Còn Thư thì sao???

Cô cũng có dự cảm sau hôm nay sẽ lại nhiều chuyện rắc rối xảy

ra. Dù biết sẽ phiền phức nhưng cô sẵn sàng chấp nhận nó. Thôi thì chuyện đã như vậy rồi thì cô cũng mặc kệ, với cô, chuyện gì tất yếu đến thì nó sẽ đến thôi, đối mặt sớm có khi tốt

hơn sau này đối mặt. Chuyện của cô cùng Long cũng thế, mối quan hệ của hai người thôi thì cứ thuận theo tự nhiên, đi đến đâu

thì đến đấy vậy…Thư quyết định thử buông thả lòng mình một

lần, để trái tim mách bảo bản thân mình...

Đến tới cửa lớp, cô có phần hơi mệt mà thở dốc, có lẽ vì lâu

chưa chạy nhanh như thế. Song, giờ nhìn lại cô mới biết Long vẫn chưa buông tay ra, tay cô vẫn nằm trọn trong bàn tay anh.

Ban đầu anh nói rắc rối này nọ là một chuyện, khi về đến lớp

lại là chuyện khác. Long lại trở về tính ngạo mạn, lạnh lùng đúng chất công tử nhà giàu, không sợ trời không sợ đất, thẳng thừng kéo tay cô vào lớp, không nói xin phép đến nửa chữ đi

về chỗ ngồi dưới sự chứng kiến của bao nhiêu con mắt, của

giáo viên lẫn học sinh trong lớp, mấy đứa nó cũng thế. Ánh

mắt chứa đựng sự ngạc nhiên có, thất vọng có, ngưỡng mộ cũng có luôn. Lớp học yên tĩnh đến kì lạ. Cô giáo vẫn sốc trước

chuyện bất ngờ vừa xảy ra, chính là không nói nên lời, cũng

không dám mắng mỏ gì hai người. Không ai nói gì, cũng không

phát ra tiếng động gì, mọi ánh mắt đổ dồn vào anh và cô.

Thư vốn tính cũng lạnh lùng, bình thản như không có chuyện gì

xảy ra, bước theo sau anh. Mãi đến lúc ngồi xuống chỗ cô mới

dùng dằng ra khỏi tay anh, vẫn vẻ mặt từ tốn như cũ. Long cũng không cáu gắt hay tỏ thái độ gì cả, giờ anh có thể thoải

mái buông cô ra. Với Long hôm nay đến đây là anh mãn nguyện lắm

rồi, anh chỉ mong cô mỗi ngày đều như vậy thì hay biết mấy…