Chương 43

Đến giờ ra về, trường lại được trận náo loạn, nguyên nhân

không gì khác là chuyện của Long và Thư, chỉ một cái nắm tay

giữa hai người mà giờ trở thành vấn đề bàn tán của toàn học sinh trong trường... Mặc dù mọi chuyện đều nằm trong dự cảm

của Thư nhưng vốn bản thân cô không nghĩ rắc rối lại xảy ra

nhanh như thế… Chính sau chuyện này cũng cho cô biết được sức

ảnh hưởng của Long nhiều như thế nào, song vì thế mọi thứ lại càng nhiều rắc rối hơn. Đôi khi nổi tiếng quá cũng là một

cái tội..!!! Có lẽ sau chuyện này, tên tuổi của cô lại được

dịp lan truyền dưới mọi hình thức, chẳng hạn như dưới lời

ngưỡng mộ, tiếc nuối, hay chửi rủa cũng nên. Miệng lưỡi con

người vốn là con dao hai lưỡi, tốt đẹp thì không sao, nhưng xấu

xa thì càng nhiều chuyện để nói…

Sau khi chia tay

mấy đứa tụi nó, như mọi khi Long cùng Thiên và Phong lại xuống

bãi xe trường lấy xe. Trên đường, y như rằng Phong lại là người

gợi chuyện trước:

-Thằng khỉ kia, mày với Thư mới yêu nhau à?

-Khỉ đầu mày, đại khái như ý của mày._ Long gõ đầu Phong cái, giọng bình thản đáp.

Thiên cũng hứng thú nên cũng lên tiếng:

-Kinh rồi. Tao tưởng với tính khí mày thì còn lâu mới yêu, ai ngờ còn nhanh hơn cả anh em.

-Đúng đấy. Mà mày cưa Thư kiểu gì đấy mà hay thế? Tao thấy Thư nó

cũng thuộc dạng khó giống mày đấy_ Phong tiếp lời.

Nghe đến đâu anh chợt bật cười nhưng không quá to, bình tĩnh đáp:

-Không biết nữa.

-Ơ hay thằng này, mày không biết sao bọn tao hiểu?_ Thiên nhíu mày hỏi

-Thế mới ra chuyện!

Nói tới đây anh lại cười nhẹ, dáng ung dung cho tay vào túi quần bước đi, ánh mắt nhìn vào khoảng không vô định.

Phong càng không hiểu, lại cất tiếng hỏi, kéo tay Thiên đi ngang hàng với anh:

-Khoan, nhưng Thư nghỉ lâu như thế, hôm nay mới bắt đầu đi học lại, thế nào mày cưa đổ cô ấy nhanh thế?

Thiên nghe tới đây mới bắt đầu suy nghĩ kĩ, càng hứng thú hơn,

hướng ánh mắt tò mò về phía thằng bạn. Long biết sẽ không

giấu nổi hai thằng bạn, cũng không ngại mà nói thẳng cho hai

anh biết:

-Được gần hai tuần rồi, chỉ qua không công khai thôi.

Phong ú ớ hiểu ra, Thiên cũng thế. Hai anh như hiểu ý nhau, xúm lại

người Long thẳng thừng đấm anh mấy cái, Thiên nói:

-Cái thằng khỉ mày, có bạn gái giấu anh em, bảo sao tao thấy mày

cứ sao sao, đánh mày mấy cái để sau xem mày dám dấu tụi tao

không…!

Long tùy hứng chống đỡ, như có như không, hôm nay tâm tư anh tốt không chấp họ…

Bọn họ thấy anh không hề hứng gì, mà cũng chỉ là đùa vui nhất

thời nên đánh hai ba cái xuề xòa rồi thôi. Ba anh nhìn nhau cười cười rồi lại như trẻ con thi nhau xem ai lấy xe trước, thật hết đường nói…

Về phía Thư không khác gì mấy. Ngay giọng của Quỳnh hờn dỗi, pha chút oán trách:

-Thư đuể cáng, có người yêu không khai báo với chị em.

-Đúng đấy, chị chỉ dấu lỏm đi là giỏi._ Chi đi bên cạnh hùa vào.

Thư đau đầu, hai tay day day thái dương, mày hơi nhíu, giọng mệt mỏi trả lời:

-Biết như thế này nên mới không nói.

Quỳnh tiếp chuyện:

-Tưởng không nói tụi tôi không biết sao, tôi dò la từ Long rồi.

-Bà giỏi đấy_ Thư cười nhẹ, không ngại khen ngợi sự nhanh chóng của nó_ Đừng nhắc nữa, tôi đủ đau đầu rồi.

-Ok ok, tùy bà thôi. À, chuyện công ty thục sự ổn thỏa rồi sao? Có bị tổn thất gì nặng nề không?

-Nói chung là hiện tại ổn rồi, có thể tôi lại phải bay sang đấy

lần nữa vì đang trong giai đoạn công bố sản phẩm khá quan

trọng_ Thư trầm tĩnh nói.

Nó vẫn lo lắng lại hỏi:

-Bà chịu nổi không, hay để tôi đi thay cho, bà còn chuyện gia đình cũng đủ mệt rồi!!?

Thư lắc đầu, tay vỗ vai nó trấn an, cười nhạt đáp:

-Không sao, bà sang cũng không nắm rõ được tình hình hiện tại thì

cũng chẳng ích lợi gì, thay vào đó giúp tôi ở đây để ý đám

kia tốt hơn.

-Có được không??

Chi ngồi ngán ngẩm thở hắt một tiếng, rồi lên tiếng phản bác hai người:

-Dẹp đi hai người, người qua người lại không mệt à? Chị Thư nói thế cũng hợp lí rồi, mình cứ ở đây tìm điều tra đám người kia

cũng là giúp chị ấy rồi.

-Hầy, thôi được nghe theo hai chị em người._ Quỳnh chán chường đáp lại.

Cả ba cũng dừng ở đây mà im lặng suốt quãng đường trở về nhà…

Đầu giờ chiều, mọi thứ dường như có chút vắng lặng…

Thư sau giấc ngủ trưa tỉnh dậy chuẩn bị đến chỗ làm thêm. Do

chuyện công ty quá gấp khiến cô quên mất việc làm thêm của mình ở đây, ngay cả xin nghỉ với chủ quán cũng không nhớ đến… Cô

không biết lần này đến liệu còn công việc mà làm hay không hay

chủ quán đã thuê người khác rồi cũng nên, dù sao cô cũng vắng

mặt hơn tuần rồi chứ ít gì..!!!

Vẫn thói quen cũ,

cô đạp xe thể thao đến chỗ làm thêm trước. Con đường tuy có

người cùng phương tiện qua lại nhưng cũng không nhiều. Hai bên

đường khá trơ trụi, lác đác một vài tạp hóa, quán nước mở

cửa, không thì cũng mở ra để trống không. Hàng cây xanh rợp lá

xanh giờ cũng vì thời tiết mà có sự khác biệt, lá vàng mùa

thu cũng không còn, giờ chỉ còn trơ trụi cành cây cùng thân cây

khô ở đấy. Đi trên đường thỉnh thoảng có đợt gió lạnh thổi

qua. Điều này càng khẳng định mùa đông đã tới rồi!

Với Thư, cô khá thích mùa đông, dù sao còn mát mẻ hơn cái mùa hạ

nắng gắt, oi ả kia, dễ sống hơn nhiều. Nếu nói thích mùa gì

nhất thì đương nhiên cô sẽ thích mùa thu nhất, vừa thoải mái,

vừa dễ chịu, không quá nóng cũng không quá lạnh, tâm tình cô

cũng vì thời tiết đấy mà tốt hơn rất nhiều. Mặc dù cảnh vật tuy có chút đìu hiu hay có mưa bất chợt nhưng cô cũng không bài xiết nó, trong mắt cô nó lại tốt đẹp lạ thường.Và hơn hết,

mùa thu để lại trong cô nhiều hồi ức tươi đẹp nhất.

Chẳng mấy chốc đến chỗ làm thêm, Thư dựng gọn xe bên lề quán rồi

không chần chừ đi vào. Cô chọn đúng thời điểm không có khách

mà đến. Theo phản xạ tự nhiên, chủ quán không ai khác là chị

Minh lên tiếng nói:

-Kính chào quý khách, xin mời vào quán.

Hà Minh từ trong quầy chạy ra, tưởng ai không ngờ lại là Thư, chị

có chút ngạc nhiên, xong cũng cười hiền vui vẻ nói:

-Ra là Thư à? Vào đây đi, sao đứng đó.

Thư gật đầu, từ tốn bước vào, tùy ý chọn bàn gần hai người mà

ngồi xuống, ngay sau đó chị Minh cũng ngồi xuống theo. Chị chủ

động hỏi han:

-Em khỏe không? sao tự dưng mất hút tăm hơi, nghỉ hơn tuần chị còn tưởng em không làm nữa đấy? Uống

gì không chị lấy cho?

Thư lắc đầu, đối diện với chị chủ quán, bình tĩnh nói:

-Em không uống gì đâu. Có chuyện này em muốn nói với chị, chị ngồi đấy đi.

-OK, chuyện gì em cứ nói_ Minh cười hiền đáp

-Thực ra hôm nay em tới là em muốn xin nghỉ ở đây vì có chút chuyện, thật xin lỗi vì những ngày qua. Em sẽ làm cho tới khi chị tìm được nhân viên mới trong khoảng thời gian hiện tại, tuy nhiên

cũng sẽ không dám chắc là có nghỉ giữa chừng nữa hay không?!!

Còn về tiền lương thì không quan trọng, coi như bù cho tổn thất

cho lần xô sát trước.

Thư thẳng thừng nói, mặt ôn

nhu không có vẻ gì lạ thường, nhìn nét mặt thanh tú của chị

chủ quán. Hà Minh nghe cô nói xong cười nhẹ, vẫn giữ giọng

hiền lành đáp:

-Không sao, chỉ là hơi tiếc nhân viên

như em rồi, theo chị chuyện tiền lương cũng nên trả em, dù sao em cũng còn là học sinh, lại sắp thi đại học.

Đến đây Thư ngắt lời chị:

-Không cần thiết, chị cứ giữ lại đi.

-Thật không cần sao?!! _ Minh hỏi lại.

-Thật sự không cần. Quầy pha chế còn việc gì làm không, để em vào giúp.

Thư không đợi Minh nói gì đã đứng dậy đi vào bên trong, cất túi một bên rồi bắt tay vào dọn bên trong quầy.