Chương 4

08

Một tài khoản đã đăng mười tám bức ảnh.

“Quý Thời Ngôn xuất hiện ở bệnh viện cùng với một người phụ nữ nào đó đến gặp bác sĩ”

Tìm kiếm này nhanh chóng được đẩy lên cao, chờ khi đến tôi nhìn thấy nó, đã có rất nhiều phiên bản trong mắt người ăn dưa.

Nhiều người được cho là nhân viên nội bộ của bệnh viện đã đứng ra phát biểu rằng, Quý Thời Ngôn dẫn người phụ nữ này đi khám thai.

“Một bên viết cho Du Du của chúng ta mười mấy bài hát tình yêu, vậy mà bên kia đã có con rồi?!”

Nhóm người hâm mộ Lâm Du Du đã rất tức giận, khắp nơi đều là tiếng mắng chửi của họ.

“Đồ cặn bã.”

“Còn viết bài hát, sao không c h ế t đi.”

“Bên ngoài thì độc thân, nhưng sau lưng lại sinh con?”

Những bức ảnh liên tục được chuyển đổi sang độ phân giải cao và chẳng mấy chốc khuôn mặt của tôi đã được nhận ra.

“Đây không phải trợ lý của Lâm Du Du sao?”

“Đúng vậy, lúc trước Du Du tham gia hoạt động tuyên truyền, ảnh chị Trạm chụp đều có cô ấy.”

“Đồ trà xanh! tên là Yến Húc.”

Ngay lập tức, mũi nhọn lại quay sang tôi. và những bình luận ác ý như sóng thần ùa về phía tôi.

“Tiểu tam không biết xấu hổ.”

“Ở trong đoàn đội của chị Du Du, đi cặp với đàn ông của chị Du Du, cô thật rẻ tiền.”

“Phòng ngày phòng đêm, trộm nhà khó phòng.”

Chỉ có một hoặc hai người qua đường sáng suốt nói:

“Chuyện đó…Quý Thời Ngôn và Lâm Du Du vẫn chưa xác nhận họ là một đôi? Có vẻ như mọi người tự đoán chứ chính chủ chưa từng lên tiếng xác nhận.”

Những bình luận ấy nhanh chóng bị lấn át bởi những bình luận tràn ngập cảm xúc khác.

Trong khu vực bình luận, người hâm mộ của Quý Thời Ngôn và Lâm Du Du đang cãi nhau.

Người hâm mộ Quý Thời Ngôn đang cố gắng bảo vệ anh ấy:

“Đi cùng nhau đến bệnh viện nhất định phải là vợ chồng không? Bạn bè bình thường cũng có thể cùng nhau đến bệnh viện chứ?”

Fan cũng Lâm Du Du đáp trả:

“Thôi đi, nhìn anh ta thật buồn nôn.”

“Lúc đi khám bệnh còn che chở cho cô gái kia?”

“Còn có cả ánh mắt lo lắng muốn c h ế t? Không ngừng hút thuốc bên ngoài phòng truyền dịch?”

“Thiếu chút nữa là viết năm chữ to “Đứa nhỏ là của tôi” lên mặt.”

Tôi nhìn vào bức ảnh Quý Thời Ngôn đứng bên ngoài phòng bệnh, nhìn anh tiều tụy đến đáng sợ.

Khi tôi ngất đi vì đau dạ dày, anh ấy,.... anh ấy có cần lo lắng như vậy không?

Nhưng rõ ràng ba năm trước, anh ấy đóng sầm cửa bỏ đi, để lại câu nói cuối cùng: “ C h ế t rồi cũng đừng đến tìm tôi nữa.”

Tâm trí tôi đang trong tình trạng hỗn độn, ngay sau đó một số lạ vang lên.

Tôi luống cuống nhấn nút trả lời, đối diện là giọng nói tôi sẽ không bao giờ quên.

“Tiểu Yến, còn nhớ dì không?”

Ngực tôi đột ngột thắt lại, gần như ngạt thở.

Giọng nói của người phụ nữ này, tôi cực kỳ quen thuộc.

Bà ấy là mẹ của Quý Thời Ngôn.

Ba năm trước, cũng giọng nói lạnh lùng, khách sáo này mà không vội vàng nói với tôi:

“ Tiểu Yến, cháu và Thời Ngôn nhất định phải chia tay, nếu cháu chủ động rời xa nó, dì sẽ cho cháu một khoản tiền bồi thường. Nếu dì không làm điều này thì sau này cháu và tiểu Ngôn sau này đều sẽ đau khổ hơn mà thôi, và cháu chẳng có gì cả.”

“Cháu ra giá đi, bao nhiêu tiền thì cháu rời xa tiểu Ngôn?”

09

Tôi không thể phản đối bất kỳ điều gì, bởi vì bà ta luôn chuẩn bị trước mọi thứ, cho dù tôi có đồng ý hay không thì đều phải làm theo kế hoạch của bà ta.

Giống như lần này, tôi vừa cúp điện thoại, trước cửa phòng bệnh liền xuất hiện mấy người đàn ông mặc đồ đen.

Tôi đã được đưa đến nhà họ Quý.

Những biệt thự sang trọng mà tôi chỉ nhìn thấy trong các bộ phim truyền hình trước đây, một lần nữa xuất hiện trước mắt tôi.

Quý phu nhân ngồi trên chiếc ghế gỗ gụ với vẻ mặt khó coi:

“Tiểu Yến, cháu sẽ lại làm hại tiểu Ngôn.”

Bà ta trố mắt nhìn tôi: “Cháu có thai?”

Dạ dày tôi bắt đầu đau, tôi lắc đầu với khuôn mặt nhợt nhạt và nói thật:

“Không có, tôi và Quý Thời Ngôn đã mấy năm qua không liên lạc.”

“ Quý Thời Ngôn đi thăm Lâm Du Du, vừa vặn gặp tôi, đưa tôi đi bệnh viện, chỉ vậy thôi.”

Quý phu nhân rơi vào trầm tư, dường như đang suy nghĩ về giải pháp tốt nhất.

“Như vậy đi.” Một lúc sau, bà ta tiếp tục, “Cô quay một video đưa ra tuyên bố nói rằng, cô không có quan hệ gì với Thời Ngôn, hiện tại không , tương lai cùn sẽ không….”

“Dựa vào cái gì?”

Tôi không mở miệng, tiếng nói từ ngoài cửa truyền đến.

Quý Thời Ngôn đẩy cửa bước vào, đứng chắn ở trước mặt tôi.

“Dựa vào đâu mà bắt cô ấy tuyên bố vậy?”

Sắc mặt Quý phu nhân ngày càng khó coi: “ Thời Ngôn, con có biết dư luận đáng sợ như thế nào không? Sự nghiệp của con sẽ bị hủy hoại.”

Quý Thời Ngôn cười khẩy.

“Sự nghiệp của tôi?” - Anh ấy nói,

“Bà đã bao giờ quan tâm chưa?”

“Đã bao nhiêu lần bà đập vỡ cây đàn guitar của tôi và bao nhiêu lần hồ sơ của tôi đã bị bà đốt?”

“Nếu như không phải sau này tôi nổi đình, nổi đám, nổi tiếng cả trong và ngoài nước, liệu bà còn nhận đứa con phản nghịch này?”

Gương mặt Quý phu nhân trắng bệch.

“Điều tôi quan tâm không phải là sự nghiệp, hoa tươi hay những tràng vỗ tay.”

“Chỉ cần tôi còn có một cây đàn guitar, chỉ cần tôi còn có thể hát, thì sự nghiệp của tôi vẫn còn, không ai có thể phá được.”

Anh ấy túm lấy tay tôi và nói: “ Đi thôi.”

“Mẹ anh

Tôi loạng choạng bị anh kéo xuống cầu thang, và nhét vào ghế phụ của chiếc Maybach.

Anh không vội lái xe, tay đặt trên vô lăng hơi run.

Tôi đã quá quen thuộc với anh, đó là những biểu hiện cho thấy anh ấy đang cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình.

“Quý Thời Ngôn” - Tôi khẽ gọi tên anh.

“Gì?”

“Mẹ anh thật ra nói rất đúng.”

“......”

“Bài hát của anh viết rất hay, là cho người khác nghe.”

Tôi nói, “Album mới của anh tôi nghe rồi, viết rất hay.”

Cơ thể của Quý Thời Ngôn run lên.

“Em nghe rồi.”

“Ừm.” Tôi gật đầu.

“Cho nên, việc mà mẹ anh làm cũng chỉ vì muốn tốt cho anh.”

“.........Nói thêm một từ nữa anh sẽ đá em xuống xe.”

“Vậy em xuống xe.” - Tôi mở cửa xe, nghe giọng nói, “Em ngồi trong xe rất dễ bị chụp ảnh, đến lúc đó danh tiếng của anh sẽ càng kém hơn.”

Tôi nhất chân bước xuống.

Quý Thời Ngôn túm lấy tôi.

“Yến Húc, ……..Tại sao?”

Anh ấy gần như nghiến răng hỏi tôi:

“Tại sao em lại nghĩ rằng anh quan tâm đến những thứ đó hơn em.”

Tôi sững người.

Quay đầu nhìn lại, tôi thấy hốc mắt Quý Thời Ngôn đã ửng đỏ.

Tôi đã bị sốc, Quý Thời Ngôn hiếm khi xuất hiện biểu tình ủy khuất như vậy?

“Anh khóc sao?”

“Không có, chỉ là do anh nhìn thấy những bình luận ác ý đó mà thôi.” - Anh nhanh chóng quay mặt đi.

“Ủy khuất sao?”

Quý Thời Ngôn trầm mặc trong chớp mặt liền gập đầu,

“Ủy khuất.”

“Là một ngôi sao, anh sẽ phải chịu một số hiểu lầm từ công chúng….” - Tôi cố gắng an ủi anh ấy, nhưng đột ngột bị cắt ngang.

“Anh là đang thấy ủy khuất cho em.”

Quý Thời Ngôn rốt cuộc cũng bộc phát, “ Bọn họ dựa vào đâu mà nói em như vậy? Sao họ dám nói một cô gái với những lời lẽ t ụ c t ĩ u như vậy khi chỉ dựa vào vài bức ảnh?”

“Em có biết vừa rồi anh đến bệnh viện không tìm thấy em đã sợ hãi như thế nào không? Em chưa từng trải qua bạo lực mạng như vậy, anh chỉ sợ em nghĩ không thông dẫn đến t ự s á t…….”

Đôi mắt của Quý Thời Ngôn đỏ hoe, anh ấy quay đầu đi để tôi không nhìn thấy được giọt nước mắt đang rơi từ khóe mắt anh ấy.

Quý Thời Ngôn, người chưa bao giờ thay đổi khuôn mặt sau khi đối diện với hàng loại công kích từ khi mới ra mắt đến thời điểm hiện tại, thực sự đã khóc.

……..Chỉ vì tôi bị mắng.

“Này.” Tôi gọi anh ấy. Anh không quay đầu lại.

Tôi chọc chọc anh, nhẹ giọng nói, “Em không sao. Thật sự không có chuyện gì.”

“Có phải em chưa từng kể cho anh nghe chuyện hồi nhỏ của em đúng không?”

Trong quá khứ, tôi không bao giờ nhắc đến quá khứ của mình.

Nhưng giờ phút này, đối mặt với Kỷ Thời Ngôn, thật sự không biết nên ai ủi anh ấy như thế nào.

“Mẹ em gặp bố khi bà ấy đang tiếp rượu ở quán bar, nhưng bà ấy không biết rằng ông ấy đã có vợ.

“Sau khi sinh em ra, cho dù đi ra ngoài làm gì cũng đều sẽ bị hàng xóm trêu chọc, họ mắng em là một đứa con hoang bẩn thỉu được sinh ra từ một người phụ nữ bẩn thỉu.”

Ánh mắt của tôi cũng trở nên mơ hồ:

“Cho nên anh đừng thương hại em, em cũng đã sớm quen rồi, hiện tại những lời mắng chửi của cư dân mạng chẳng tính là…..”

Tôi không tiếp tục.

Bởi vì Quý Thời Ngôn đột nhiên quay người lại, kéo tôi vào lòng anh.

Cái ôm của anh quá chặt, hương thơm tuyết tùng từ l*иg ngực tỏa ra khiến người ta muốn say mê.

Tôi không dám lưu luyến cái ôm này, muốn thoát ra nhưng lại bị ôm chặt hơn.

Cuối cùng vì đã quá mệt mỏi, tôi đã không ngủ hơn 24h, thường xuyên bị hành hạ bởi những cơn đau dạ dày. Rốt cuộc tôi đã ngủ thϊếp đi trong vòng tay của Quý Thời Ngôn.

10

Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang ở nhà tôi.

Quý Thời Ngôn ngồi bên cạnh, cúi đầu.

Anh cũng chìm vào giấc ngủ.

Quý Thời Châu, người đang mặc quần áo thời trang cao cấp trông cực kỳ lạc lõng với ngôi nhà cho thuê nhỏ cũ kỹ này, nhưng tôi nghĩ điều đó không làm phiền anh ấy.

Tôi cầm chăn lên và lặng lẽ đắp cho anh ấy. Kết quả là , Quý Thời Ngôn tỉnh rồi.

Vừa tỉnh lại, anh ấy lập tức nắm lấy tay tôi: “Đừng chạy.”

Tôi đã rất ngạc nhiên.

“Yến Húc, Anh đã xem qua hết căn phòng này rồi, căn bản chẳng có đại gia nào cả, cmn, em lại lừa anh.”

Ba năm trước, sau khi gặp Quý phu nhân, tôi cầm lấy một chiếc túi Chanel về nhà và nói với Quý Thời Ngôn rằng, có phú hào nguyện ý cưới tôi, tôi không cần anh ấy nữa.

“Giữa anh và Nhân dân tệ, đương nhiên là tôi chọn Nhân dân tệ.”

Lúc này lời nói dối hoàn toàn bị vạch trần, tôi ngồi trên giường không nói nên lời.

Quý Thời Ngôn đứng dậy, anh quá cao, khi rũ mắt xuống nhìn tôi cảm giác áp bức cực mạng truyền đến:

“Yến Húc, cho đến bây giờ em vẫn không dám nói em không yêu anh?”

“Không có.” - Tôi nói, “ Năm đó em chỉ muốn thân thể của anh mà thôi.”

Tôi cố ý khiêu kích anh ấy: “ Cún con năm mười tám tuổi dáng người tuyệt vời, lại còn miễn phí, không muốn thì thật là uổng.”

Đúng như tôi dự đoán, anh ấy tức giận rồi.

Nhưng nó lại theo chiều hướng mà tôi không nghĩ đến.

Anh cởi bỏ chiếc áo sơ mi của mình.

“So với lúc đó thì hiện tại dáng người anh còn tuyệt hơn, hơn nữa vẫn như cũ miễn phí!”

Anh gầm gừ, “Vậy em có muốn tiếp tục không?”

Tôi: “......”

Tôi nhìn thoáng qua, du͙© vọиɠ dâng trào, lặng lẽ nuốt nước bọt.

“Anh không phải cùng với Lam Du Du hẹn hò sao?”

“Là giả! Rõ ràng như vậy em không nhìn thấy sao?” - Quý Thời Ngôn tiếp tục điên cuồng, “ Em lấy việc lấy chồng giàu ra lừa anh, còn anh không được lừa lại em sao?”

“Anh cũng không nghĩ tới lại chơi lớn như vậy…..”

Giọng nói của anh dần dần thấp xuống.

Tôi nhìn Quý Thời Ngôn, thở dài: “ Xin lỗi.”

Tôi nghe anh thì thầm, “Anh sẽ tìm cách giải quyết.”

“Giải quyết như thế nào?”

“Cùng lắm thì ông đây không làm nữa, lại trở về hát dưới chân cầu vượt.”

Tôi hít một hơi thật sâu và cảm thấy đau đầu vì tức giận. Anh ấy hoàn toàn không hiểu tôi quan tâm đến sự nổi tiếng của anh ấy như thế nào, đó là thứ mà tôi sẵn sàng từ bỏ ba năm trước để đổi lấy nó.

Anh ấy tốt như vậy, anh ấy không nên đau khổ giống tôi, anh ấy nên được cả thế giới nhìn thấy.

“Quý Thời Ngôn”

“Gì?”

“Anh còn muốn quay lại với em sao?”

Quý Thời Ngôn nằm ở đầu giường hay mắt đột nhiên sáng lên.

“Đã ba năm rồi, em không còn thích những chú cún con đi lạc hát dưới gầm cầu vượt nữa.” - Tôi cố gắng thuyết phục, “ Tôi vẫn sẵn lòng cân nhắc những ngôi sao lớn, đi trên con đường đầy hoa hơn.”

Tôi đứng dậy: “ Nếu anh muốn quay lại với em, thì anh đừng tự bỏ qua chính mình.”

11

Quý Thời Ngôn đi rồi.

Chờ đến khi tôi nhận được tin tức chạy tới phòng nghỉ, anh ấy đã thương lượng với Lâm Du Du.

Thấy tôi đi vào, ;â, Du Du nhướng mày, vẫn nhìn Quý Thời Ngôn như cũ.

“Vấn đề kết hợp và suy đoán về CP đã được người đại diện của tôi và anh cùng thỏa thuận. Bộ phim mới của tôi sắp tới cần nhiệt lượng và cả album của anh cũng vậy.”

“Không phải lúc trước anh cũng đồng ý vậy sao?”

“Là cô nói cho tôi biết như vậy sẽ cho Yến Húc tức giận. Nếu như cô ấy ghen, thì tôi và cô ấy có thể quay lại……..” - Quý Thời Ngôn nóng nảy.

Anh vốn đưa lưng về phía cửa, không biết tôi đang đi vào, thấy Lâm Du Du không nói lời nào, mới quay đầu lại.

Kết quả, ngay khi nhìn thấy tôi, anh lập tức im lặng.

“Tôi biết, tôi chỉ muốn nói đó là do phán đoán lúc đó, chuyện này chúng ta đôi bên đều có lợi.” - Lâm Du Du nói, “Đừng làm cho tôi giống một người phụ nữ xấu xa ép buộc người khác.”

“Vốn dĩ chúng ta chỉ muốn tạo sức nóng một thời gian, dần dần phai nhạt công chúng sẽ mặc định chúng ta là giả hoặc đã chia tay. Sẽ không ảnh hưởng gì đến sự nghiệp tiếp theo của tôi hay con đường theo đuổi vợ của anh.”

“Sở dĩ mất kiểm soát như vậy là do anh đã không thể chờ đợi và hành động một cách bừa bãi khiến dư luận hiểu lầm.”

Lâm Du Du bình tĩnh nói: “Tôi nói đúng không, Quý Thời Ngôn?”

Quý Thời Ngôn ủ rũ, giống như chú cún nhỏ chịu nhiều uất ức.

Lâm Du Du quay qua tôi: “Yến Húc, tôi ở trong lòng cô không phải là nữ phụ ác độc chứ?”